VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Suy nghĩ một lúc.

Mạc Nhàn nói: “Tôi muốn biết toàn bộ chi tiết sự việc,tuyệt đối là có chỗ nào đó xảy ra biến sổ, bằng không mà nói, bệnh của nông, bảy ngày sau chắc chắn sẽ trừ tận gốc.”

Bảy ngày.

Hoàng Giang Hồng sửng sốt, một lúc sau mới nói: “Tuy rằng Sở Trần đồng ý cho ta uống liên tục bảy ngày, mỗi buổi trưa uống bảy lượng rượu. Nhưng mà cuối cùng lượngrượu đưa tới cho tôi còn không đủ, còn chưa tới ba ngày đã uống hết.”

“Chờ một chút.”

Mạc Nhàn cắt ngang giọng nói của Hoàng Giang Hồng, “ông nói, lượng rượu mà Sở Trần gửi uống không đủ tới ba ngày? Vậy hôm nay ông uống cái gì?”

“Rượu mà Sở Trần gửi tới cũng không phải là hiếm, tôi đã mua loại rượu cùng loại ở bên ngoài.”

Hoàng Giang Hồng nói.

Mạc Nhàn đã hiểu.

Im lặng.

Một lát sau.

Hoàng Giang Hồngnhịn không được hỏi thêm một vài câu hỏi.

“Tôi chỉ có thể nhắc nhở ông một câu,bản thân rượu này cũng không có gì lạ, nhưng mà rượu

do Sở Trần gửi tới chắc chắn không phải thứ ông có thể mua được ờ bên ngoài.”

Mạc Nhàn nói.

Hoàng Giang Hồng trong lòng không khỏi rung động dữ dội.

“Lão Nhàn, ý của ông là…”

“Tôi đã nói rồi, nếu có người ở Thiền Thành có thể chữa khỏi bệnh cho ông, thì người này phải là Sở Trần, và chỉ có thể là Sở Trần.”

Mạc Nhàn nói, “Nhân tiện, Sở

Trần gửi rượu phía trước, đại náo nhà họ Hoàng ờ phía sau, tôi nghĩ Sở Trần nói gửi số lượng rượu trong bảy ngày, hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ đưa thiếu, nói không chừng, rượu thiếu là do biến mất tại nhà họ Hoàng. Có lẽ Sở Trần biết điều đó nên không chấp nhận xin lỗi nhà họ Hoàng.”

Mạc Nhànthở dài một hơi, “Dù tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi vẫn là cho lời khuyên,cúi đầu trướcSỞ Trần, còn nữa, rưựucủa Sờ Trần là độc nhất vô nhị.”

Mạc Nhàn cúp điện thoại.

ỏ’ bên cạnh, Hoàng Dương một mực nhìn Hoàng Giang Hồnghồi lâu, nhịn không được hỏi: “Cha, Mạc đạo trưởng nói thế nào?”

Hoàng Giang Hồng nhắm mắt lại một lúc, sau đó vẫy vẫy tay nói: “Gọi Hoàng Ngọc đến gặp ta.”

Nghe xong, Hoàng Dương sững sờ, cũng không hỏi thêm câu nào.

Không lâu sau, Hoàng Ngọc vội vã đến. “ông nội,”

Hoàng Ngọc đến bên giường nói nhỏ: “Ông nội, người cảm thấy thế nào rồi?”

Hoàng Giang Hồng chậm rãi mở mắt ra liếc nhìn Hoàng Ngọc, “Ta hỏi cháu, rượu do nhà họ Tống mang tới, có phải chỉ có như vậy?

Nghe đến đây, trong lòng Hoàng Ngọc không khỏi run lên.

Một lúc lâu sau, giọng nói của hắn ta ấp úng, “Liền chỉ như vậy.”

“Cháu đang nói dối!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi