Hoàng Ngọc bị choáng váng.
Trên mặt có cảm giác nóng bừng, hắn lảo đảo một cái, ngã xuống đất, lại vội vàng đứng lên, lấy tay ôm mặt, ngơ ngác nhìn Hoàng Giang Hồng.
Hắn không biết tại sao đột nhiên Hoàng Giang Hồng lại giáng cho hắn cái tát trời giáng này.
Bản thân làđích tôn trưởng tử của nhà họ Hoàng, cho dù hắn ta đã dạy cho tiểu tử nhà họ Tống một bài học thi đó cũng không phải là lý do để bị đánh.
Đứng ở bên cạnh, Hoàng Dương lúc này trợn to hai mắt, hắn định nói gì đó, nhưng thật lâu sau vẫn không nói ra một tiếng.
Tử tôn bất hiếu! Giờ khắc này, bốn chữ này hiện lên trong đầu Hoàng Giang Hồng, ông tức giận nhìn chằm chằm vào Hoàng Ngọc.
Bệnh của ông vôn có thể được Sở Trần chữa khỏi.
Sở Trần thậm chí không yêu cầu nhà họ Hoàng phải trả bất cứ thứ gì báo đáp, với tư cách là nhà vô địch của Đại lễ đoạt Thanh, cậu
ta chỉ yêu cầu Hoàng Giang Hồng uống rượu trong bảy ngày liên tục.
Nguyên nhân chỉ vì bệnh của Hoàng Giang Hồng.
Nhưng mà, lượng rượu của bảy ngày vậy mà bịHoàng Ngọc đổ đi hơn một nửa.
Lượng rượu này vẫn là đổ trên mặt Tống Thu.
Làm nhục tiểu tử nhà họ Tống.
Hoàng Giang Hồng đã hoàn toàn hiểu.
Tại sao dưới cơn tức giận, Sở Trần lại đại náo nhà họ Hoàng?
Vì sao Sở Trần không có sợ hãi, không hề cúi đầu.
Tại sao Mạc Nhàn lại nói rằng mình lấy oán trả ơn?
Sở Trần là đại ân nhân của nhà họ Hoàng nhưng lại bị người nhà họ Hoàng đối xử như vậy.
Không nói tới Sờ Trần là thanh niên khí thịnh, cho dù là bất kỳ người nào thì cũng sẽ không cảm thấythoải mái trong lòng.
Hoàng Giang Hồng từ từ hít thở sâu để bình tĩnh lại tâm trạng.
Cả người ông vẫn còn hơi run rẩy, cái tát vừa rồi dường như đã làm cho ông hao hết sức lực.
“Cha, trước tiên đừng nóng giận.”
Hoàng Dương vội vàng chạy tới, đỡ lấy Hoàng Giang Hồng, “Chú ý thân thể của cha.”
“Ông nội, Sờ Trầnđối với ông thật lỗ mãng như thế, cháu chỉ dạy dỗ người đưa rượu của hắn, tên tiểu tử Tống Thu kiakhông chịu chủ động uống rượu, vì vậy cháumới
động thủ.”