VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC



Đừng lo lắng.”
Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, cô lo lắng, Diệp Thiếu Hoàng định giết người rồi phóng hỏa sao?
“Về nhà đi.”
Sở Trần cười thoải mái: “Thiếu gia nhà họ Hạ có hẹn với tôi, trưa mai chúng ta sẽ gặp nhau.”
“Có thật không?”
Cả hai người Tống Nhan và em trai đều sửng sốt.
Thái độ của Hạ thiếu gia đối với Sở Trần tối nay quả thực rất đáng ngạc nhiên.
Diệp Thiếu Hoàng công khai trước khách sạn Hoàng Đình rằng nhà họ Tống phải bị giải trừ trong dự án hơp tác ba bên, nhà họ Tống bị ảnh hưởng nặng nề, lúc này nếu thực sự có thể bắt được đường dây của nhà họ Hạ, đối với nhà họ Tống, bọn họ có thể trở mình, biến nguy thành an.
Sở Trần gật đầu.
Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần.
Lần đầu tiên sau năm năm, cô cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu Sở Trần.
Nhận xét vừa rồi không thể nói ra bởi một kẻ ngu ngốc.
Tống Nhan do dự.
“Chị gái, trở về đi.”
Tống Thu đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện đã lớn thế này rồi, từ nay đến đêm mai, em trong khoảng thời gian này sẽ có trách nhiệm bảo vệ Sờ Trần.”
***

Biệt thự Gia đình nhà họ Tống.
Phòng khách, ngập tràn không khí u ám.
Đêm nay lẽ ra phải là một ngày rất sôi động, nhà họ Tống đáng ra sẽ xuất hiện trong giới kinh doanh quý tộc Thiền Thành với một thái độ mới.
Nào ngờ, một chuỗi biến cố xảy ra, khiến nhà họ Tống trở tay không kịp.
Người nhà họ Tống im lặng, tất cả đều đang nghĩ biện pháp đối phó.
Bên ngoài đại sảnh, Tống Thiên Dương bước vào.
Mọi người đều đứng dậy.
“Lão gia tử nói thế nào?”
Tô Nguyệt vội vàng hỏi.
Tống Thiên Dương vẻ mặt có chút khó coi: “Bản thân ta sẽ tự tìm cách giải quyết.”
Tống Thiên Dương tiến lên, ngồi xuống, ánh mắt u ám: “Sở Trần làm nhục Tống Khánh Bằng trong phòng tiệc, lão nhị cũng tới lão gia tử đệ đơn khiếu nại.”
Tống Thiên Dương là con trai cả của lão gia nhà họ Tống, dưới gối lão gia tử của hắn còn có hai người con trai.
“Lão gia tử làm sao có thể để ý chuyện hậu bối đánh nhau?”
Tô Nguyệt buột miệng.
“Đừng quên nội quy nhà họ Tống, vị trí gia chủ, vẫn còn có thể thay đổi.”
Tống Thiên Dương nói: “Trong năm nám qua, với sự trợ giúp của Trương Đạo trưởng, chúng ta đã nhiều lần biến nguy hiểm

thành an nhiên.

Ta cũng đã đảm nhiệm tốtvị trí gia chủ, nhưng đêm nay …” Tống Thiên Dương trợn mắt, trong lòng tràn đầy tức giận:”SỜ Trần không biết tốt xấu, đã xúc phạm nhà họ Diệp và nhóm người nhà họ Vinh, báo hại nhà họ Tống.

Lời của lão nhân gia nhắc nhở ta rằng nếu chuyện này không được xử lý đàng hoàng thì vị trí của người đứng đầu nhà họ Tống, ta sợ sẽ phải bị thay thế.”
“Dù sao mấy năm nay ngành mà chú hai chịu trách nhiệm cũng phát triển nhanh chóng …”
vẻ mặt chị cả Tống Vân cũng có chút biết sắc.
“Đều trách Sở Trần!”
Lâm Tín Binh nghiến răng: “Trương Đạo trưởng biết rằng vận may của Sở Trần đã cạn kiệt, nên muốn chúng ta lập tức cắt đứt quan hệ với Sờ Trần.

Đáng tiếc, không ngờ Sở Trần lại vô liêm sỉ xé bỏ thỏa thuận ly hôn.

Nếu không thì tốt rồi.

về cơ bản sẽ không phải lo lắng quá nhiều thứ.”
“Tên ngốc kia, hiện tại sợ là …” Tống Tình khóe miệng cong lên:
“Thôi, cũng không đáng để thương cảm.”
Có tiếng bước chân gấp gáp bên ngoài truyền tới.
Chu Kiếm, con rể nhà họ Tống, giọng điệu nhanh chóng bước vào: “Thanh Phong Đạo trưởng đã tới.”
Mọi người mắt sáng lên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi