*Chương có nội dung hình ảnh
Điều này có nghĩa là anh ta sợ rằng sẽ không có khách sạn nào có thể tiếp nhận anh ta nữa.
Động thái hôm nay trực tiếp khiến anh ta rơi vào nguy cơ thất nghiệp.
Lúc này, Võ Đức Khuynh không thể quan tâm tới cái gì khác, anh ta nhanh chóng tiến lên vài bước, khuỵu gối xuống trước mặt Sở Trần, “SỞThiếu, thực xin lỗi, mời ngài dời bước tớiĐằng Long số 1
đi.”
BỊHoa Đằng sa thải!
Điều này có nghĩa là anh ta sự rằng sẽ không có khách sạn nào có thể tiếp nhận anh ta nữa.
Động thái hôm nay trực tiếp khiến anh ta rơi vào nguy cơ thất nghiệp.
Lúc này, Võ Đức Khuynh không thể quan tâm tới cái gì khác, anh ta nhanh chóng tiến lên vài bước, khuỵu gối xuống trước mặt Sờ Trần, “SỞThiếu, thực xin lỗi, mời ngài dời bước tớiĐằng Long số 1
đi.”
Tuy không biết cụ thể nguyên nhân là gì, nhưng Võ Đức Khuynh có thể nhìn ra được.
Trong buổi gặp mặt hôm nay, con rề của Tống Gia tuyệt đối chính là tiêu điểm.
Mọi người ánh mắt cũng rơi vào Sở Trần.
“Sờ Thiếu.”
Giám đốc Liêu hiển nhiên đã nhận được không ít tin tức trước khi đi tới, trầm giọng nói: “Sự việc hôm nay là lỗi của Hoa Đằng,tất cả chi phí củaĐằng Long số 1 hôm nay sẽ miễn toàn bộ, đây là sự biểu thị áy náy thành tâm từ Hoa Đằng.”
Sở Trần đứng lên với nụ cười trên mặt, “Nếu ta không rời đi, thật là quá đáng quá đi.”
Khi Sở Trần cùng đoàn người biến mất ở lối đại sảnh, vẻ mặt của Giám đốc Liêu lại ảm đạm trở lại, lạnh lùng nhìn chằm chằmVõ Đức Khuynh, “Cậungay
cả những nguyên tắc cơ bản nhất của Hoa Đằng cũng đã quên rồi sao?”
Võ Đức Khuynhvẻ mặt cầu xin, thanh âm run rẩy, “Tôi biết mình sai rồi, xin hãy cho tôi một cơ hội, Giám đốc Liêu.”
“Mau thu dọn đồ đạc rồi cút đi.”
Giám đốc Liêu trực tiếp xua tay chặn lại, quay người rời đi.
Võ Đức Khuynh mặt xám như tro.
Đứng chết lặng.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, mình chẳng qua nghĩ chỉ muốn trêu đùa, làm khỏ dễ Tống Gia một chút, nhưng cuối cùng, lại tự hủy hoại tiền đồ của mình.
Cơ hội hối hận cũng không còn.
Đằng Long số 1.
Căn phòng sang trọng hơn 100 mét vuông, trang trí bên trong, từng li từng tí đều lộ ra vẻ xa hoa.
Sau khi Sở Trần nắm lấy tay Tống Nhan ngồi xuống, một thân ảnh nhanh chỏng ngồi xuống bên cạnhSỞ Trần.
Đó là Tôn Siêu Lỗi.
Đôi mắt của Trần Khuông Toànmang theo vẻ ai oán.
Tôn Siêu Lỗi mặt không thay đổi, ngồi thẳng người.
Đám người lần lượt ổn định vào chỗ ngồi, ánh mắt Sở Trần rơi vào Tống Thiên Dương.
Theo thủ tục thông thường, gia chủ Tống Gia,người khởi xướng cuộc tụ họp này mới có thể phát biểu.
Tống Thiên Dương tự nhiên nhận
ra vấn đề này, cổ họngẩm ướt, nhưng mà vừa định mở miệng, hắn lại không biết nên nói cái gì.
Hồi lâu.
Tống Thiên Dương nhìn Tống Trường Thanh với vẻ cầu cứu.
Vẻ mặt Tống Trường Thanh rất bình tĩnh, trầm giọng nói: “Thay mặt Tống Gia, tôi xin cảm ơn tất cả các vị có thể vào thời điểm này đứng ra, bàn bạc việc hợp tác với Tống Gia,cảm ơn mọi người.”
Tống Trường Thanh cúi đầu.
“Lão gia tử, khách khí.”
Hùng Nhạc cười, “Đây là việc chúng tôi nên làm.”
“Có điều, chúng ta tụ họp ngày hôm nay cũng không phải để bàn về việc hợp tác với Tống Gia.”
Trần Khuông Toàn nói.
Vẻ mặt của Tống Gia không khỏi biến đổi.
Sở Trần nhìn chằm chằm vào Trần Khuông Toàn.
Mật khẩu: 9999
vào ô bên dưới tại trang web лhayho. čom để đọc tiếp.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập vietwriter.vn chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https://tamlinh247.vip/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}