*Chương có nội dung hình ảnh
Thái độ của Diệp Yên cũng vô cùng tôn kính.
Hoàng Vũ đẩy cửa phòng bệnh ra, Diệp Yên bước vào nắm tay Hoàng Ngọc Hằng, “Ngọc Hằng, vị này là trưởng lão của Dược Cốc, Kiềutiền bối.”
Hoàng Ngọc Hằng vốn là nằm ở trên giường, hai mắt đờ đẫn, nghe được lời này, con ngươi đột nhiên mở to một chút, nhìn sang, thần sắc kích động,”Kiều tiền bối.”
Trưởng lão Dược Cốc! Hoàng Ngọc Hằng vô cùng hưng phấn.
vết thương ở chân được mình có thể cứu chữa.
Hoàng Ngọc Hằng tin rằng mặc dù vết thương ở chân bị ảnh hường bởi thủ đoạn của Kỳ Môn, thế nhưng chắc chắn không làm khó được Dược Cốc trường lão.”
Trong phòng bệnh, Hoàng Giang Hồng và Hoàng Vũ nhìn thấy Hoàng Ngọc Hằng đột lấy lại tinh thần, có vẻ rất tin tưởng vị Kiều y sư trước mặt, cũng không khỏi mừng rỡ.
“Vết thương ở chân của Ngọc Hằng, còn có hy vọng.”
Hoàng Giang Hồng thấy được hy vọng.
Viện trưởng bệnh viện nhắc nhở rằng vết thương ở chân của Hoàng Ngọc Hằngrất quỷ dị.
Vị kỳ nhân trước mặt này hiển nhiên có thể giải quyết được vết thương quỷ dị kia.
“Kiều trưởng lão, làm phiền rồi.”
Hoàng Ngọc Hằng nói.
“Nằm xuống và đừng nói chuyện.”
Kiều Thương Sinh nói, đồng thời, ông ta nhấc vén chăn lên và quan sát chân cùa Hoàng Ngọc Hằng.
Diệp Yên đứng một bên chăm chú quan sát.
Mặc dù rất tin tường Kiều Thương Sinh, nhưng quá trình chờ đợi điều trị và hồi phục tự nhiên vô cùng thấp thỏm.
Mấy người trong phòng đều đang nhìn vào biểu hiện của Kiều Thương Sinh.
Khoảnh khắc Kiều Thương Sinh nhìn thấy chân của Hoàng Ngọc Hằng, ông ta rất ngạc nhiên, “Quả nhiên là thủ đoạn cùa Kỳ môn.”
Nắm tay của Hoàng Giang Hồng hơi siết chặt.
Không hổ là người được trưởng bối củaNgọc Hằng mời tới.
Vậy mà vừa nhìn qua đã biết đươc tình huống củaNgọc Hằng trong nháy mắt.
“Không sai, đả thươngNgọc Hằngđúng là đệ tử của Kỳ Môn.”
Hai mắt Diệp Yên lóe lên tia hận
ý-
Cô thề rằng phải đem Sở Trần phải bị băm thây vạn đoạn.