VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC



Lúc này, Lâm Tín Binh đột nhiên quát lạnh, nhìn chằm chằm Sở Trần, “Vì cái gì tất cả mọi người không biết roi dài mặt trên bị người động qua tay chân, mà cậu lại biết?”
Lời nói rơi xuống, mọi người ánh mắt nhìn về phía Sờ Trần.

Thần sắc mang theo nghi ngờ.

Nếu Sở Trần không nói, xác thật
không có người biết.

Giấu ở roi dài mặt trên ngân châm, quá mức ẩn nấp, không cẩn thận xem qua, căn bản nhìn không ra.

“Sở Trần, cậu giải thích như thế nào?” Chu Kiếm cũng lãnh giận mở miệng.

Tống Vân cười lạnh, “Thật là kỳ quái, người khác cũng không biết, cậu lại biết, cậu như vậy vội vã tưởng tranh công sao? Lấy chỉ số thông minh của cậu chỉ sợ không thể tưởng được, cai này chỉ là bại lộ chính cậu thôi.


Từng đạo ánh mắt đều mang theo hoài nghi mà nhìn chằm chằm Sở Trần.

“Yêu cầu giải thích cái gi?”
Sở Trần cầm lấy trong đó một cây ngân châm, nhàn nhạt mà trả lời, “Cây ngân châm lớn như vậy, các người nhìn không thấy, đó là các người……mắt mù.


Phòng khách, lặng ngắt như tờ.


Tối nay Sở Trần làm cho người ta cảm giác quả đã ăn gan báo.

Bản thân hắn là người có địa vị thấp nhất nhà họ Tống, thế mà dám không chút kiêng kỵ nói ra câu ‘các người đều mắt mù ‘ như vậy.

Hắn có cái gì tư cách.

“Mày….

” Lâm Tín Binh ngón tay
run rẩy mà chỉ vào Sở Trần.

Dường như muốn phản bác điều gì-
Chỉ là tất cả mọi người đều không thề phủ nhận một điều, vừa rồi sự thật chính là Sở Trần vừa cứu Tống Thu.

“Không giải thích chính là có vấn đề, còn ở đây giảo biện để át đi cái đúng.

” Tống Tình thanh âm bén nhọn, “Đáng tiếc vừa rồi Thanh Phong đạo trưởng vội vàng đi trở về, nếu không, làm trò trước mặt đạo trưởng, nói không chừng có thể tính ra, Nhà họ Tốnggiữ loại người này, đến tột cùng có bao nhiêu xui xẻo.


“Đều bớt tranh cãi đi.

” Tống Thiên Dương mở miệng, tất cả
mọi người đều im lặng.


Tống Thiên Dươngnhìn thật sâu thoáng qua Sở Trần, ngay sau đó xoay mặt lạnh băng mà nhìn người đang quỳ trên mặt đất Tống Như Hải.

“Cậu đêm nay, thật sự làm ta quá thất vọng rồi.

” Tống Thiên Dương đôi mắt không che giấu được sắc mặt giận dũ’.

ở khách sạn Hoàng Đình, hắn phân phó Tống Như Hải an bài Sở Trần về nhà, kết quả Sở Trần ở Hoàng Đình đánh tơi bời thiếu gia của tập đoàn vinh thị.

Tại thời điểm Tống Thu chuận bị nhận phạt theo gia pháp, Tống Như Hải tự mình mang roi dài tới, thế nhưng giấu giếm ngân châm bén nhọn.

Tống Như Hải sắc mặt tái nhợt.

“Ta cho cháu thời gian một ngày, điều tra rõ, đến tột cùng có ai từng vào thư phòng của ta.

” Tống Thiên Dương tức giận mà quát.

“Cháu nhất định toàn lực đi tra.

” Tống Như Hải vội vã mà xoay người đi ra ngoài, sau lưng đều ướt đẫm, nếu Tống Thu không may xảy ra chuyện gì, hắn chắc
chắn không trốn tránh được trách nhiệm.

Tống Thiên Dương ngẩng đầu đảo qua mọi người, “Tín Bình, Chu Kiếm, thời gian không còn sớm, các con cũng nên trở về nghỉ ngơi.


Trong số con rể Nhà họ Tống ở lại, cũng chỉ có Sở Trần một người ở lại thôi.

Lâm Tín Bình cùng Chu Kiếm đều theo bản năng quay lại xem Sở Trần một cái, trong lòng còn có khí không có phát tiết ra tới, bất quá, Tống Thiên Dương đã
mở miệng, bọn họ tự nhiên không dám nói thêm cái gì, cùng nhau rời khỏiNhà họ Tống.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi