VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

“Chỉ có một mình Tống Khánh Hạc.”


Tống Khánh Hạc trịnh trọng nói, “Người của chúng ta phát hiện, Tống Khánh Hạc đã trở lại Thiền Thành, thuê trọ của một gia đình tại nơi tương đối hẻo lánh, còn có một vài gương mặt xa lạ ờ cùng nó.


“Trong đó chắc chắn có kẻ hôm qua đã ám toán Nhan Nhan.”


Đôi mắt Sở Trần lóe lên vẻ lạnh lùng, “Đây là muốn gậy ông đập lưng ông sao?”


Nghe vậy, vẻ mặt Tống Thiên Dương không khỏi biến ảo một chút, “Sờ Trần, ý của con là …”


“Cả nhà Tống Mục Dương bị đuổi ra khỏi nhà, bây giờ Tống Khánh Hạc rõ ràng là mang tâm tư trả thù trở về, nhưng ngày hôm qua ám toán thất bại, nếu là con, con nhất định sẽ giấu diếm tung tích, tùy thờ hành động, chờ cơ hội tiếp theo sẽ ra tay. Nhưng mà, tối hôm qua chúng ta mới nói chuyện này, sáng nay hôm nay liền có tin tức về bọn họ, chín phần mười là hắn cố tình tiết lộ hành tung của mình.”


Sở Trần nói.


Vẻ mặt Tống Nhan biến đổi, “Liệu người của bọn họ có tập kích trong nhà trọ đó không?”


“Vậy thì chúng ta phải làm sao?”


Tô Nguyệt không nhịn được hỏi, “Những người này thật điên rồ, bất cứ lúc nào cũng có thể làm những việc cực đoan khiến chúng ta tổn thương, hiện giờ chúng ta đã phát hiện ra hành tung của chúng, không có lý do cái gì cũng không làm. Vạn nhất chúng lại biến mất, chúng ta càng thêm khó phòng bị.”


Sở Trần ngồi trên ghế sofa.


Ánh mắt của mọi người Tống Gia đều nhìn vào Sờ Trần.


Tống Gia ngày hôm nay, trụ cột đã là đứa con ở rể Sở Trần rồi.


“Anh rể, anh nghĩ thế nào?”


Tống Thu kích động, chấn thanh nói: “Tống Khánh Hạc đáng là gì? Trước kia con từng có thể đánh anh ta tới năm cái, hiện tại càng không có vấn đề, cho dù anh ta có người trợ giúp, anh rể thậm chí ngay cả bậc tông sư đều có thể đối phó, vậy còn ngại cái gì.”


“Thứ mà Tống Khánh Hạc cũng không phải công phu quyền cước bình thường.”


Sở Trần nói, “Kỳ Môn thuật, thiên biến vạn hóa, khiến người ta khó mà phòng bị, ta ngược lại là có lòng tin xông vào đó, có điều, vừa rồi nói từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là suy đoán của chúng ta, vạn nhất mục đích thực sự của Tống Khánh Hạc, là điệu hổ ly sơn, chúng ta chẳng phải là trúng kế.”


Mấy người lông mày dựng lên.


Bọn họ cảm thấy không thể làm gì được.


Bọn họ chỉ là những người bình thường, Tống Gia, chỉ có Tống Thu biết một chút công phu quyền cước, nhưng căn bản không thể đối phó được với cao thủ Kỳ Môn chân chính.


“Xem ra chỉ có thể mời giúp đỡ.”


Sở Trần bưng lên một cái tách trà.


Nghe vậy, Tống Thu mắt sáng lên.


Đúng rồi! Anh rể trong vòng một đêm liền có thề thống nhất chín nhà thế lực, liên thủ đối phó với Hoàng Gia.


Vậy thì, anh nhất định có cách, mời người tới giúp đỡ cục diện này.


“Mời người nào?”


Tống Thu buột miệng hỏi, “Là


người trong sư môn anh rể sao?”


Sở Trần lắc đầu, đặt chén trà trong tay xuống, “Mọi người tham mưu một chút đi, ví dụ như đây là Diệp Thiếu Hoàng.”


Tống Thu,”….” Mời Diệp Thiếu


Hoàng tới giúp?


Sờ Trần cầm lên một tách trà khác, “Đây là Hoàng Ngọc Hằng.”


“Đây là Triệu Tín Nhiên, hôm nay Tiểu Thu đã đánh gãy chân của Triệu Sơn, nếu Triệu Gia có cơ hội, họ có thể sẽ hồi báo một


chút.”


“Ý của anh là. .. Đem bọn hắn dẫn tới nơi này.”


Tống Nhan chỉ vào một tách trà tượng trưng cho nhà nghỉ của Tống Khánh Hạc đang ẩn náu.


“Đúng vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi