VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC

Ngắn ngủi chưa đầy thời gian ba phút, Sở Trần đã kinh diễm toàn bộ Nhà hát kịchHải Tâm Sa.


Khi nốt nhạc cuối cùng đánh xuống, Sở Trần cũng đứng dậy cười nhẹ, “Cảm ơn mọi người.”


Nói xong Sở Trần liền đi về chỗ của mình.


Sau một lúc, toàn bộ Nhà hát kịch Hải Tâm Sa nổ ra tiếng vỗ tay như sấm.


“Quá tuyệt vời, vị soái ca vừa rồi quả là một người chuyên nghiệp.”


‘“Hôn lễ trong mơ’, bài hát này là bài tôi thích nhất.”


“Fan của Tiêu Lãng cũng cỏ thể tuyên bố về việc debut thôi.”


Tống Nhan sững sờ nhìn Sở Trần.


Một lúc lâu, cô vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.


Khi ánh sáng dừng lại trên người Sở Trần, Tống Nhan đang nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể nhìn thấy bộ dạng bối rối của tên ngốc này, nhưng bất ngờ Sở Trầnlại tẩu một khúc “Hôn lễ trong mơ” kinh diễm toàn khán phòng.


Anh ta vậy mà có thể chơi piano!


Bà xã.


Sở Trần tự nhiên nắm tay Tống Nhan, cười nói: “Thế nào, anh không làm em thất vọng chứ?”


Tống Nhan ngây người nhìn Sở Trần, một lúc sau mới nói: “Anh là yêu quái sao?”


Sở Trần,”… “Bất quá, hắn vốn muốn mang cho bà xã chút kinh hỉ, sao giống như là kinh hãi.


“Anh học đàn từ ai vậy?”


Tống Nhan không kìm được sự tò mò.


Sở Trần thành thật trả lời: “Cửu sư phụ của anh thích mày mò một số nhạc cụ, từ nhỏ tới lớn anh bị bà ấy ép đi theo học tập.”


Tống Nhan càng ngày càng tin vào một sự thật,Sở Trầnthực sự có chín vị sư phụ.


Nếu không, cô không thể tưởng tượng nồi tên yêu quái này từ đâu lấy ra nhiều kỹ năng như vậy.


“Tôi còn thật sự rất tò mò, anh cócái gì không biết không?”


Nghe vậy, Sở Trần sửng sốt, vẻ mặt có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Sinh con.”


Tống Nhan, “…’’Buổi biểu diễn của Tiêu Lãng vẫn tiếp tục, dần dần đến hồi cuối.


Ngay trước khi buổi biểu diễn của Tiêu Lãng kết thúc, thời gian nghỉ ngơi, Tiêu Lỵ vội vã tới nói, “Ta đã tra rõ ràng, tên Sở Trần này, là cô gia ở rể của Thiền Thành Tống Gia, nhưng mà, đồng thời cũng là thiên tài Quyền Sư, cháu chỉ sợ không thể tin được, bản thân hắn vậy mà là một tông sư, buổi tối hôm nay Liên Minh Tông Sư Cửu Thành tại Khách sạn President bởi vì hắn mà tổ chức nghi thức nhập hội, thật không nghĩ đến, Sở Trần lại cho cảLiên Minh Tông Sư Cửu Thànhleo cây, chạy tới xem buổi biểu diễn piano của cháu.. .” Tiêu Lãng trợn mắt, há hốc mồm.


Cô thực sự không thể hợp nhất một người vừa tấu xong khúc “Hôn lễ trong mơ” với một kẻ tông sư quyền cước với nhau được, thực sự không có điểm chung nào.


Còn không nghĩ tới, tên ngốc này sau khi gây ra tai họa lớn như vậy, vẫn dám lên


sân khấu chơi đàn như không cỏ gì xảy ra.


“Không có tra sai chứ cô cô?”


Tiêu Lãng nhịn không được hỏi.


“Đó hoàn toàn là sự thật.”


Tiêu Ly nói, “Bây giờ ông nội cháu đang dẫn người đến đợi ở bên ngoài, e rằng đêm nay Sở Trần sẽ gặp đại nạn lâm đầu.”


Lông mày của Tiêu Lãng nhíu lại.


Mười phút sau.


Một người mặc quần áo bảo vệ của nhà hát đi đến bên cạnh Sờ Trần, cúi đầu nói: “Sở tiên sinh, Tiêu Lãng tiểu thư mời ngài vào hậu trường trò chuyện.”


Vừa dứt lời, Sở Trầnngạc nhiên.


Hắn liếc nhìn Tống Nhan bên cạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi