VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Nhưng hôm nay, Ninh thiếu gia nhiều lần cản dặn ông ta, khi Sở Trằn tởi, phải dùng mấy từ ‘chờ đã lâu’ để thông báo.

Vởi vài lời này, Ninh Tử Châu rỏ ràng lả hướngSỞ Trần để lấy lòng.

Giám đốc Liêu không dảm hỏi nhiều, đưa Sờ Trần đến phòng Đằng Long
Căn phòng cao cấp và sang trọng nhất cùa khách sạn Hoa Đẳng.

Giám đốc Liêu đẩy cửa phòng ra, Sở Trần ngạc nhiên vì trong phòng chĩ cỏ một minh Ninh Tử Châu.

Ngay khi cửa mờ ra, Ninh Tử Châu lập tức đứng lên chào Sở Trân, “Sở Thúc.”
Ngay sau đó, Ninh Tử Châu nhìn sang Tống Nhan, định mờ miệng, nhất thời thu iại trong lòng, nội tâm
của hăn nhất thời chấp nhận Sờ Trầnlà Thúc, nhưng ờ trước mặt Tống Nhan, hắn không thể hõ một tiếng Thấm.

Hồi lâu, Ninh Tử Châu chì có thể di chuyền ánh mắt, hướng phía Giám đốc Liêu nói, “Có thể lên đồ ăn đi, còn có.

đem cho tôi rượu mà tôi đã chuẩn bị kỹ láy ra.”

Rất nhanh, thịt rượu đều đã dâng đù.

Ninh Tử Châu tự mình rót rượu cho Sờ Trần.

Tống Nhan nhìn thấy điều gì đó, cô lặp tửc đồng ý với suy đoán cùa Sở Trần.

Ninh Tử Châuhẳn là muốn nhờ vảSỞ Trần chuyện gì đó.

Tuy nhiên, Tống Nhan không thể đoán ra, với thực lực và khả năng cùa Ninh Gia, cần gi phải nhờ đển sự giúp đỡ của Sờ Trần?
Tống Nhan không nghi ngờ năng lực của Sở Trần, nhưng Ninh Gia, đưỡng đường là Thiên Nam dệ nhẳt gia tộc, thực lực quá hùng hậu.

Ninh Tử Chãukhông có lập tức đì vào vắn đề, Sỡ Trần đương nhiên cũng không vội, hai ngưởi vừa nói chuyện vừa uống rượu.

“Hoàng Gia nhận thua, Tống Gia tiếp quản Kim Than City, Tiểu Châu, cháu đã dõng góp rất nhiều.”
Sở Trần cưởi, nâng ly kỉnh Ninh Tử Châu.

Sau khi Ninh Tử Châu khiêm tốn nói vài câu, lời nói cùa anh ta liền chuyển, “Sờ Thúc gần dây rất bận rộn nha.’
Sau nhiều lần xưng hô.

Ninh Tử Châu càng ngày càng cảm thấy thuận miệng với cách xưng hô này.

“Cũng không tính là quá bận, ta tham gia một vài trận hoạt động giao lưu.”
Sờ Trần nói.

Tống Nhan yên lặng liếc nhìn Sở Trần.

Cái gi mà hoạt động giao lưu! Gần đây, rõ ràng là đánh nhau khắp nơi, ngay cả Hoàng Phù minh chù cùa Liên Minh Tõng Sư Cửu Thành cũng bị khuất phục.


Ninh Tử Cháu do dự một chút, muốn nói lại thôi.

Thấy ãn uổng đã gần xong, Sở Trần đẻ đũa xuống, cười nhẹ nói: ‘Tiểu Châu, hôm nay, bữa cơm này ta ăn vô cúng vui vẻ, da tạ cháu đã khoản đãi, hôm nào đến Dương Thành, ta sẽ mời cháu một bửa ản đế đáp lại.”
Ninh Tử Châu trả lời, “Sở Thúcnếu thuận tiện, cỏ thể đến bất cứ lúc nào.

“Ninh thiếu gia, khoảng thời gian này cậu có đại ân giúp chúng ta, về sau nếu như có chỗ nào cần chúng ta ra một phần lực, tuyệt đổi không được
khách khí.’
Tống Nhan thấy Ninh Từ Châu kìm nén lời nói, chậm chạp nói không nên lời, nhịn không được nói một câu.

Ninh Tử Châu nhìn Sở Trần, khuôn mặt biến ảo mấy lần, một lúc sau mới thở dài một hơi, “Không dổi gạt Sở Thúc, cháu ở đây có một nan đề, con muốn nhỡ Sờ Thúc giải quyết.”
Sở Trầnngẳng đầu, “Nói đi.”
Bàn thân Sở Trần rất tò mò, điều gì có thể khiếnNinh Tử Châubuông xuống tư thái, cầu xin hắn giủp đỡ.

Ninh Tử Châu tổ chức ngôn ngữ trong lỏng, sau đó trầm giọng nói: “Sờ Thúc, Thúc đã nghe qua Địa Hạ Quyền Quán chưa?”
Sờ Trần lắc đầu.

“Địa Hạ quyền quán là ám chỉ chỗ luận võ ờ những nơi không có ánh sáng.”
Ninh Tử Châu nói, “Thi đấu kiểu này thường liên quan đến rất nhiều lợi ích, trong đó đánh bạc chính là nguồn thu nhập chính của các Địa Hạ quyền quán.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều tránh chắp và mâu thúẫn không thé hòa giải, chúng sẽ được giải quyết thông qua các cuộc chiến tại Địa Hạ quyền quản.


Thiền Thành võ phong cường thịnh, đương nhiên loại Địa Hạ quyền quán cũng không ít.”
Mặc dù là lần đầu nghe tới Địa Hạ quyền quán, nhưng Sờ Trần cũng không có bao nhiêu kinh ngạc.

Trẽn đời này, đã có quang minh, ắt hẳn sẽ có hắc ám.

Một chút dây xích đen, không tiếp xúc với con người, căn bản sẽ không biết.

Điều mà Sở Trần cảng thêm hiếu kỳ, chính là thiếu gia của Ninh Gia, một trong Thiên Nam thập đại thiếu gia, sẽ có liên quan gì đến Địa Hạ quyền quán?
Theo lý thuyết, lấy thân phận của hắn, đối với dạng địa phương hắc ám nảy, không có tình huống dặc biệt, căn bản sẽ không đi nhúng chàm.

“Địa Hạ quyền quán lớn nhầt Dương Thảnh chính là Vĩnh Dạ.”
Ninh Từ Châu tiếp tục, “Thả ra toàn bộ tỉnh Quảng Đông.quy môVĩnh Dạ cũng được xếp vảo top ba.

Bên trong Vĩnh Dạ, có các loại đổ bàn, đối chiến, thậm chí có khi sẽ còn xuát hiện nhừng cuộc chiến đầu sinh tử,.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi