VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Sờ Trần nhln Tổng Nhan cười một tiếng, “Ngoan, đi ký tên rồi trờ về.”
Bị Sờ Trần trêu chọc như vậy, sắc mặt Tống Nhan không khỏi đỏ bừng
lên.

Khuôn mặt giá nua cùa Hoàng Phủ Hỏa Ngọc cũng nóng bừng, xấu hổ vô cùng,bản thản tuổi đã cao, còn bị phát cảu lương trước mặt, thực sự quá khó coi.

Sau khi Tống Thu và Tống Nhan rời đi, Sờ Trần chào hỏi Tống Thiên Dương, biết được Ninh Thiếu gia lại tới Tống Gia.

Tống Thiên Dương lập tức chuẩn bj rượu thịt, tùy thời đẻ chờ.

Sau khi giao phó mọi chuyện, Sờ Trần ngồi trên ghế sô pha, liếc nhìn Hoàng Phủ Hòa Ngọc, khẽ cười, “Hoàng Phủ minh chủ, ngồi xuống uống trả đi.”
Sau khi Hoàng Phù Hỏa Ngọc ngồi xuống, Sở Trần rót cho hắn một tách trà, thuận miệng hỏi, “Hai ngày qua, ngài đã quen chưa?”
Trong lòng Sờ Trầnthực sự có mấy phần khâm phục Hoàng Phủ Hòa
Ngọc.


Vời thản phản của Hoàng Phủ Hòa Ngọc, không cần phải hạ thấp tư thể như thế nảy.

Hẳn có thể làm được điểm này, điều quan trọng nhất, không chỉ lả bời vì hắn đối với công phu quyền cước si mê, quan trọng hơn chinh là, hắn cản bàn không cảm thấy cái thản phận nảy của minh cỏ cái gl đảng phải khoe khoang, địa vị của bản thân hắn chỉ là một Quyền Sư.

Sờ Trần cũng thăm dò được, hai ngày này, ngoại trử ăn cơmđi ngủ ra, Hoàng Phủ Hòa Ngọc đều là luyện quyềntại mai hoa thung.

“Vẩn được, Dương Thành và Thiền Thành vốn chính lả hàng xóm, và lại, môi trường ờ đây cũng không kém hơn chỗ tôi sống.”
Hoàng Phủ Hòa Ngọc trả lời.

Những gì ông ta nói dều là sự thật,
mặc dù Thiền Thành cũng dang trong quá trình phát triển, nhưng so sảnh với Dương Thánh tác đảt tắc vàng, vẫn lả chênh lệch không ít.

ở Dương Thành, hầu như không có biệt thự nào bao quanh là hồ như Tống Gia.

Sỡ Trằn cười, “Nếu Hoàng Phủ minh chủ không chê, õng có thé ờ thêm vài ngày.”
Hoàng Phủ Hòa Ngọcngượng ngùng cười, trong lòng mậc dù rắt mong muốn cùng Sờ Trần học quyền, nhưng bên trong miêng không dám đề cập tởi.

Sở Trần uống một tách trả, đột nhiên nói: “Tôi đột nhiên muốn hoạt động một chút, Hoàng Phủ minh chù, gập ông ở mai hoa thung nhé?”
Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hòa Ngọc đều sững sờ, sau đó đột nhiên đứng lên, thần sắc mong đợi, “Đi!”
Niềm vui của Hoàng Phủ Hòa Ngọc không kéo dài được bao lâu.

Bẽn hồ Tống, mai hoa thung.

Bang! Bang! Bang! Bang! Cơ thể của Hoàng Phủ Hòa Ngọc té xuống liên tục, nhưng một giây sau, ông ta nghiến râng nhảy lên một lần nữa.

Thời điểm té xuống lần cuối, Hoàng Phủ Hòa Ngọc ngơ ngác không nhúc nhích.

Đứng ờ trên mai hoa thung, Sờ Trần nhìn Hoàng Phủ Hòa Ngọc, trong lòng không khỏi có chút lo lảng, chẳng lẽ đột nhiên dùng sức quá mạnh.


Sở Trần nhảy xuống, đứng bên cạnh Hoàng Phù Hốa Ngọc, cẩn thận nói: “Hoàng Phủ minh chủ, ngài… không sao chử.”
Hoàng Phủ Hòa Ngọc đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn Sở Trần với ảnh mẳt đầy khao khát, “Sờ sư phụ, ngài làm
thể nào mà lảm được?”
Ngấn ngúi không đến nửa giờ, trong trận chién trên mai hoa thun, Hoàng Phủ Hòa Ngọc ngã xuống không dưái mưởi lằn.

Thực lực không mạnh bằng Sở Trần, đày lả cái Hoàng Phủ Hóa Ngọc đã dự liệu, nhưng điều khiến Hoàng Phủ Hòa Ngọc kinh ngạc, Sở Trần rõ ràng chỉ dùng cường dộ sức mạnh ngang hắn vậy mà có thể dễ dàng đảnh hắn ngã xuống mai hoa thung, thậm chí cú đanh cuổi, Sờ Trần chì dùng tới sức mạnh cùa Ngũ Hường để đánh bại hắn.

Đối với Hoảng Phủ Hòa Ngọc, điều này quá khó để chắp nhận.

Hắn si mê còng phu quyền cước, tại Liên Minh Tông Sư Cửu Thành cũng lả một trong những minh chủ, xét công phu quyền cước, trong toàn bộ quyền giới Dương Thành, người có thể thắng hắn cũng không có nhiều người, nhưng tại trước mặt Sở Trần,
hẳn một liên tiếp được cảm thụ cảm I giác bj thẩt bai.

“Cơ sờ của ngài quá kém.”
Tháy Hoàng Phủ Hòa Ngọc không sao cả, Sở Trần trực tiép nói thẳng,
“Hai ngày này tôi để ngài củng Tiếu Thu cùng nhau luyện tại mai hoa thung, chính là luyện cơ sờ cho ngải.”
Hoàng Phủ Hòa Ngọc choáng váng.

Lần đầu tiên trong đởi.


có nguôi nói cơ sở của ông quá kém.

Hoảng Phủ Hòa Ngọc luôn cảm thấy rằng cơ sờ công phu của mình rất vững chắc.

Nhưng theo lời của Sờ Trần, hắn không cỏ nửa điểm chất vẩn, dù sao thì Sở sư phụ đã chứng minh điều này bằng hành động thực tế.

“Hoàng Phủ minh chủ, tôi biết ngài có khát vọng với Cửu Hường Quyền, tôi cũng không ngại chia sẻ những
huyền diệu của Cừu Hưởng Quyền với ngải, nhưng với cơ sở hiện tại của ngải, nếu ngài muốn học Cửu Hưởng Quyền, tôi e rằng chỉ sợ không đủ thực lực.”
Sờ Trần đi thẳng vào vấn đề, hắn đối với Hoàng Phủ Hỏa Ngọc cỏ ấn tượng không tệ, mả Cửu Hưởng Quyền cũng không phải là độc môn công phu của Cửu Huyền Môn, đối vởi Sở Trần mả nói, cũng xác thực không trọng yếu.

Hoàng Phủ Hỏa Ngọc choảng váng.

Hắn chưa bao giờ cảm thấy thát bại như vậy trong đời.

Cửu Hường Quyền đặt trước mặt hắn, vậy mà hắn không thể luyện tập..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi