VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Tống Thiên Dường thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sở Trần thấy vè mặt Tống Thiên Dương kỳ quái, “Sao vậy cha?”
“Không có việc gì.”
Tống Thiên Dương gượng cười che giấu sự bối rối của mình, hắn biết Ninh Tử Châu sau đó trực tiếp đến tỉm Sở Trần, một mực nhìn chằm chằm ờ cách đó không xa, thấy Ninh Từ Châu mang vẻ mặt trầm trọng từ biệt
thự Sở Trần đi ra ngoài, đồng thời trực tiếp lái xe rời đi, Tống Thiên Dương khẳn trương đến nỗi trong lòng bàn tay đều đang bốc lên mồ hôi lạnh, hẳn sợ hãi Sở Trần cùng Ninh Tử Châu xảy ra mâu thuẫn, tên ngốc sỏ’ Trần này, cho Tống Thiên Dương cảm giác chính là không SỌ’ trời không sợ đất, bắt được ai liền đánh người đó.

“Đúng rồi, sáng sớm Nhan Nhan đã đi đâu vậy?’’
Tống Thiên Dương chuyển chù đề.

“Cô ấy đi xử lý một số thủ tục chuyển nhượng cồ phần của Công ty Dược phẩn Cửu Thành, sau ngày hôm nay, 100% cổ phần cùa Dược phẩm Cửu Thành đều thuộc về Nhan Nhan.”
Sờ Trần nhẹ nỏi.

Trong lòng Tống Thiên Dương chấn động, tuy rằng đã nghe qua tin tức nhưng Tống Thiẽn Dương cũng không khỏi bàng hoàng khi chân chính tới một bước này.

Nhìn Sờ Trần.


Sờ Trần không chút biến sắc tặng Nhan Nhan một món quà lớn.

Lùi lại một vạn bước mà nói, ngay cả khi Dược phẩm Băc Tran
không thể mở thị trưởng dược phẩm ỏ’ Thiền Thành, hoàn toàn có thể thông qua con đường Dược phẩm Cừu Thành ớ Dương Thành để phát triển.

“Chuyện trọng yếu như vậy, sao cậu không đi cùng Nhan Nhan?”
Tống Thiên Dương buột miệng.

Sở Trần mỉm cười, “Hoàng Phủ minh chủ đã đem tất cầ mọi chuyện đều thu xếp ổn thòa,
Nhan Nhan đi qua cũng chẳng qua chỉ là một quá trinh, có Tiểu Thu đi theo, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”
Tống Thiên Dương trợn mắt há mồm nhin Sở Trần.

Tên ngốc này thực sự không quan tâm đến mấy thứ này chút náo, 100% cổ phần sở hữu Dược
phẩm Cửu Thành là một khối tài sản khổng lồ, Sở Trần thật sự không động đậy chút nào.


Tống Thiên Dương phải thừa nhận, càng ngày ông câng nhìn không thấu Sờ Trần.

“Cha, mấy ngày nay hẳn là rất bận rộn.”
Sở Trần hòi.

Tống Thiên Dương tỉnh táo lại, cười nói: ‘Ta bận bịu, có điều, đây là trong bận bịu có niềm vui.”
Sau trận chiến kinh doanh này, địa vị của Tống Gia tại Thiền Thành được đẩy lên cao, hiện tại Tống Thiên Dương đi ra ngoài có cảm giác thẳng tắp eo hơn.

Buổi chiều.

Tong Nhan từ bên ngoài trở về
“Chúc mừng bà xã, thắng lợi khải hoàn.”
Sở Trần cười đi tởi, ôm Tống Nhan một cái thật lớn.

Tống Thu ở một bên nhìn Sờ Trần nói không nên lời.

Cậu ta dường như trở thành không khí.

Sau khi hai người bước vào, Sờ Trần thán nhiên hỏi: “Thủ tục hẳn là đã hoàn tất.”
“Bọn họ đều rất hợp tác.”
Tống Nhan gật đầu, cân nhắc một lúc rồi ngẩng đầu lên nói, “Tuy nhiên, hôm nay chúng ta đã trải qua một số điều kỳ ỉạ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi