VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Người phụ nữ đứng ở cửa căn phòng, thân hình mảnh mai, y phục màu đỏ phù hợp để phác họa ra thân hình lồi lõm, ánh đèn hơi mờ tản ra phản chiếu, cổ trắng như bạch ngọc, thần thái không có vẻ quyến rũ, nhưng bộc lộ ra loại yêu ý tự nhiên, đặc biệt là đôi mắt kia, như thể chúng có thể làm hồn xiêu phách lạc chỉ với cái nhăn mày hay nụ cười, đủ mọi loại phong tình.

Thân hình nóng bỏng, dung nhan yêu dã, giống như nhân gian vưu vật.

Dù Sờ Trần có định lực không tầm thường, cũng bị sững sờ ba giây, mới hồi phục tinh thần lại, hắn cuối cùng minh bạch những lời nói Hạ Bắc nói trước đó.

Dạng nữ tử này, đại đa số nam nhân lần đầu gặp, hẳn sẽ phải
thất thố.

“Đào tỷ.”
Hạ Bắc kinh hỉ đứng lên, “Em không nghĩ chị đến đây sớm như vậy.”

Không đợi Hạ Bắc giới thiệu, Sờ Trần đả đoán được thân phận của người phụ nữ này, chủ quán bar 21, Giang Ánh Đảo.

Đây thực sự là một bông hoa đảo mà ai cũng muốn hái! Trong lỏng Sợ Trần thầm tcảm thán, thần sắc khôi phục như thường lệ đứng lên, trên mặt mang theo nụ cưỡi, “Giang tiểu thư, xin chúc mừng.”
Hạ Bắc vội vảng nói: “Đào tỳ, đây là Sờ Trần, một ngưòi bạn mả em đã kết giao ở Thiền Thành….” “Tổng Gia Sờ Trần, tôi đã nghe
Giang Ảnh Đào mỉm cưò’i vươn tay, đã là là người Tiểu Bắc đưa đến, chửng tỏ hắn đối với cậu là thực lòng, tôi lớn tuổi hơn cậu, nếu không phiền, cậu cũng có thể xưng hô như Tiểu Bắc, gọi tôi một tiếng Đào tỷ.”
Sở Trần vươn tay nắm lấy tay Giang Ánh Đào, một cảm giác mềm mại không xương tràn đến, “Chào Đào tỷ.”
Tuy sắc mặt Sờ Trần không thay đổi, nhưng trong lòng hắn không thể không thừa nhận, trong số những người phụ nữ mà hắn từng gặp người phụ nữ trước mặt này, là người quyến rũ nhất, dường như có thể làm người ta hòn xiêu phách lạc.

Sở Trần chủ động buông tay,
5ng thời mời ngồi xuống.

vĩhĐào
Hai mắt Giang Ánh Đào nhanh chóng lóe lên sự thường thức, không hổ danh là người có thể lật tung quyền giới hái Thành, phần tâm trí này không phải người thường có được.

Giang Ánh Đào thoải mái ngồi xuống, nhìn về phla Hạ Bắc, “Sự tinh hôm nay tôi đã nghe nói qua, Đào tỷ sẽ đòi lại giúp cậu một lởi giải thlch.”
Sử Trần trước nay không dùng nửa dưới nam nhản để suy nghĩ, nhưng thời điểm Giang Ánh Đào ngồi xuống, hắn vẫn lá nhịn không được nhiều lần nhin thoáng qua.

Người phụ nữ nảy.

toàn thân mỗi chỗ đều tràn ngập mê hoảc.


mỗi
giác nhịp nhàng.

Sờ Trần đột nhiên nghĩ đến một điển cố … Dặng nử nhốn phong hỏa hi chư hầu này, chính là Bao Tự thời hiện đại, có đặc chất hại nước hại dân.

Đương nhiên Sờ Trần không có ý tứ là Chu u Vương, hắn chỉ cảm thán một chủt thỏi, ánh mắt Sờ Trần lập tức rơi vào trên người Hạ Bắc, hẳn càng thêm tò mỏ Hạ Bắc hôm náy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Hạ Bắc biến đổi, một lúc sau mởi cúi đầu, “Là ta không cố gắng, để Đào tỷ hao tâm tổn trí.”
Sở Trần không vội hỏi, hắn biết tới thời điềm thích hợp Hạ Bắc sẽ nói cho hắn biết.

Slang
gật đâu,
nay

Hoàng Phủ Tịch cũng tới, đến lúc đó, tôi nói chuyện với hắn một chút, chuyện ngày hôm qua, cậu coi như chưa từng xảy ra.”
Vẻ mặt của Hạ Bắc biến ảo một chút, lập tức gật đầu, “Cảm ơn Đào tỷ…”
Con ngươi Giang Ánh Đào nhìn về phía Sở Trần,” Khoảng thời gian này không chỉ kinh diễm Thiền Thành, mà ngay cả Dương Thảnh cũng bởi vì cái tên Sở Trần này mà chấn động.”
Giang Ánh Đào nhìn Sở Trần một cái nhìn đầy ẩn ý, “Cậu đã không lên tiếng thì thôi, chỉ cần một tiếng hót cũng đù làm kinh người.”
“Tôi chẳng qua chỉ là tiều đả tiểu nháo mà thôi, Đảo tỷ mới thực sự
là đại thù bút.”
Sờ Trần đáp lại bằng một nụ cười, sau đó nói, “Được rồi, chúng ta cũng đừng thổi thau lên làm gì nữa, tôi nay hẳn là Đào tỷ rất bận, tôi xin nâng ly kính trước tỷ một ly.”
Trong phòng, đĩa rượu và trái cây đã được chuẩn bị từ trước khi hai ngưởi bưỡc vào, lúc này, Sờ Trần mới rót một ly rượu, hướng phía Giang Ánh Đào gật đầu ra hiệu, lập tữc đem rượu trong ly uống cạn.

Vẻ mặt của Giang Ánh Đào sửng sờ, nhìn Sở Trần, cô lờ mờ cảm nhận được cảm giác muốn đuổi khách từ trong lời nói của Sớ Trằn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi