VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Lúc này, một tiếng cười chát chúa vang lên từ bên hông một chiếc xe sang, sau dó là một giọng nỏi vang lên, “Mấy cải tôm tép nhãi nhép, tại dưới ánh đèn, đều nên lộ ra nguyên hình đi.”
Trước quán bar, Quản lý Giang đứng bên cạnh Giang Ánh Đào, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, chuyện tối nay, lý doduy nhất chúng ta có thể nhúng tay, đó chính là bọn hắn tụ tập tạicửa quán bar 21 ẩu đả gây sự, chúng ta có nên động thủ hay không?”
Con ngươi Giang Ánh Đào rơi vào trên người Sở Trần, từ đầu đến cuối, Sở Trần cho cô cảm giác vô cùng bình tĩnh.

Bạch Hâm Vũ đã sải bước đi lẽn, giờ phút này người đông thế mạnh, hắn tự nhiên không sợ Sờ Trần, có điều, để cho an toàn,
hắn cùng Sờ Trần vẫn giữ khòảng cách, duy tri khoảng cách an toànnhất định, hắn ta cười lạnh nhin chằm chẳm Sờ Trần, “Mày không phải rất kiêu căng ngạo mạn sao? Tao nghe nói mày đi ra ngoài gọi người, tại sao? Không ai dám tởi đây?”
Một trận cười vang lên.

“Có Tịch Thiếu ờ đây, ai dám tới T
“Làu lắm rồi tao mới gặp kẻ có mắt không tròng như vậy.”
“Lát nữa phải chạy nhanh hai bước chân, nếu không lại bị vạ lây mất.”

Sở Trần liếc nhìn Bạch Hâm Vũ, “Lỗ tai tôi không được tót lắm,anh tới gần đây mấy bước nào?”
sắc mặt Bạch Hâm Vũ biến ảo một chút, nghĩ đến bị Sở Trần làm nhục trong phòng, trong mắt lóe lên một tia tức giận, hắn nhìn chằm chằm Sở Trần nghiến răng nghiến lợi, “Mày cứ chờ đi, rất nhanh thôi, mày sẽ phải quỳ xuống nhận lỗi.”
“Anh có dám cùng tôi đánh cuộc không?”
Sở Trần nói, “Người phải quỳ xuống nhận lỗi tối nay sẽ là anh, anh có tin không?”
Tất cả người có mặt đều lộ ra tia kinh ngạc, sau đó tất cả đều cười to.

Bạch Hâm Vũ không nhịn được cười một cách nghiền ngẫm, “Mày muốn đánh cược cái gì? Không bằng, người thuã cuộc sẽ phải quỳ xuống, sau đó sẽ bò để
rời khỏi đây.”
Sở Trần cười, “Được.”
“Tốt, đừng nói nhảm nữa.”
Hoàng Phủ Tịch ôm eo Bạch Phượng chỉ vào Hạ Bắc, “Bản thiếu mang cậu ra làm trò đùa, chính là để mắt tới cậu, tối nay có rất nhiều bằng hữu của ta ở đây, ta cũng lười nói thêm với cậu, cho cậu hai lựa chọn, hoặc là để lại một tay một chân, hoặc quỳ xuống dập đầu cho đến khi ta hài lòng mới thôi.”
Vé mặt Hạ Bắcbiến ảo một chút.


Hùng Đại Lực và Viên Tiểu Dũng đứng ở bên trái và bên phải của hắn, tất cả đều cảnh giác nhìn xung quanh.

“Tịch Thiếu uy phong thật ló’n.”
Sở Trần đi về phía Hoàng Phủ Tịch.

Thấy vậy, sắc mặt Bạch Hâm Vũbiến đổi, vô ý thức thốt lên: “Tịch Thiếu, cẩn thận.”
Mặt của Hoàng Phủ Tịchhiện lên tia khinh thường, khinh miệt nhìn Sở Trần, “Ta hy vọng ngươi có dũng khí chạm vào ta.”
Sở Trần đứng trước mặt Hoàng Phủ T|ch
Khuôn mặt của Hoàng Phủ Tịch tràn đầy ý trêu tức.

Trong đời, hắn chưa từng thử mùi vị bị đánh.

Hoàng Phủ Tịch nhìn Hạ Bắc, “Ta cho cậu ba phút để suy nghĩ.”
Nói xong, ánh mắt Hoàng Phủ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi