VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Ánh mắt Viên Tiểu Dũngtoát ra vẻ không tin, nhìn Sở Trần, hắn cuối cùng minh bạch Sở Trần vì cái gì từ đầu đến cuối không có chút rung động nào, Hoàng Phủ Tịch dời sông lấp biển, thích làm gì thì 1 làm, đó cũng là bởi vì sau lưng của hắn có người cha Hoàng Phủ Hòa Ngọc này, hiện tại Sở Trần trực tiếp đem cha hắn tới, cái này đơn giản chính là trực tiếp đem Hoàng Phủ Tịch đè xuống đất ma sát.

“Đứng lên!”
Hoàng Phủ Hòa Ngọc vẫn còn tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Tịch, “Nhìn ngươi một chút xem, bây giờ có bộ dáng gì? Có phải là ta bình thường đối với ngươi quá ít quản giáo, mới khiến cho ngươi vô pháp vô thiênnhư thế?”
Hoàng Phủ Tịch có chút khó hiểu.

Mặc dù cha hắn là một tông sư quyền giới, nhưng ông ấy có tính cách rất ôn hòa, rất ft khi khiển trách hắn chứ đừng nói đến việc ra tay với hắn.

Tuy nhiên, đêm nay, ông ấy dường như ăn phải thùng nổ, thậm chí nhìn vào ánh mắt kia, khiến Hoàng Phủ Tịch cảm thấy minh sẽ phải tiếp tục bị đánh.

Hoàng Phủ Tịch không biết tại sao cha mình lại xuất hiện đột ngột như vậy, vì vậy hắn cúi đầu, không nói lời nào.

Hoàng Phủ Hòa Ngọc nhìn Hoàng Phủ Tịch như vậy thì càng tức giận hơn, vừa định động thủ thì Sở Trần đã nói: “Hoàng Phủ minh chủ, nếu ngài muốn đánh chết con trai mình, cũng không vội, chúng ta giải quyết chuyện trước mặt trước đi, rất nhiều người đều đang xem.”

Nghe vậy, Hoàng Phủ Hòa Ngọc gật đầu, “Sở sư phụ, ngài nói đúng.”
Không ít người kinh ngạc nhìn Sờ Trần.

Sau khi biết danh tính của Hoàng Phủ Hòa Ngọc, bọn họ đã vô cùng chấn kinh, nhưng vào lúc này, khi nghe thấy Hoàng Phủ Hòa Ngọc nói chuyện với Sở Trân, rõ ràng dùng ngữ điệu có chút tôn kính.

Tất cả ánh mắt đều rơi vào người Sơ Trần, lộ ra vẻ kinh ngạc,tất cả đều hiếu kỳ về thân phận của Sở Trần.

Bạch Hâm Vũvừa rồi mới bị đá lại, giờ này đã tái mét, đứng ở một bên, hai chân không tự chủ được run lên.

Mặc dù không biết thân phận của Sở Trần, nhưng hắn có thể thấy được thái độ của Hoàng Phủ Hòa Ngọc, Bạch Hâm Vũ có thể nhìn trước được kết cục tối naycủa hắn.

Hoàng Phủ Hòa Ngọc giận dữ hét vào mặt Hoàng Phủ Tịch,
“Còn không mau qua đây.”
Cho dù Hoàng Phủ Tịch có ngu ngốc đến đâu, hắn cũng rõ ràng, người đã báo cho cha hắn đến đây chính là kẻ trước mặt mà hắn

vừa rồi muốn giết.

Hoàng Phủ Tịch không dám có chút ý nào chống lại mệnh lệnh của Hoàng Phủ Hòa Ngọc, ở bên ngoài hắn là Tịch Thiếu, nhưng về nhà, tại trước mặtHoàng Phủ Hòa Ngọc, hắn nhu thuận như cháu trai!
“Hướng Sở sư phụ xin lỗi.”
Hoàng Phủ Hòa Ngọc lạnh lùng nói.

Hoàng Phủ Tịch đột nhiên ngẩng đầu lên, “Cha, vừa rồi hắn đã đánh con.”
“Vô cùng cảm tạ Sở sư phụ, vừa rôi đã thay tôi quản giáo con trai.”
Hoàng Phủ Hòa Ngọc nói,
“Tamặc kệ đã xảy ra chuyện, trước tiên xin lỗi Sở sư phụ, sau
đó nói những lời khác.”
Ánh mắt Hoàng Phủ Tịch lộ ra vẻ không tin, hắn trước nay chưa từng thấy cha mình coi trọng ai như vậy.

Trong lòng Hoàng Phủ Tịch có tiếng hét lớn, tuyệt đối không được cúi đầu xin lỗi, đối phương vừa mới đánh mình, bắt hắn xin lỗi là điều không thể nào! Coi như cha hắn có thái độ cứng rắn thế nào đi chăng nữa?
Từ đầu tới cuối mình con của ông ấy, chẳng lẽ ông ấy sẽ đánh chết minh sao?
Nhưng sẽ lại phải chịu một trận đánh! Hoàng Phủ Tịch hít sâu một hơi, dùng hai tay nắm chặt, sau đó hét lớn: “Sở sư phụ, thưc xin lỗi!”
Hoàng Phủ Tịch sợ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi