VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Từ nhỏ đến lớn cậu đều nhàn rỗi không có việc gì làm, bởi vì trong nhà còn có hai người anh trai, hắn cảm thấy mình không cần phải tranh giành cái gi, làm một
phú nhị đại thật tốt, như thế cũng đủ rồi.

Nhưng tối hôm qua, Hạ Bắc đã hiểu.

Khi thực sự xảy ra chuyện, mình không đủ thực lực, sẽ để người ta tùy ý khi dễ.

Ánh mắt Sờ Trần bắt gặp ánh mắt Hạ Bắc.

Một lúc sau, Sở Trần khẽ mỉm cười, “Ngày hôm qua tôi gọi điện cho cậu, kỳ thực là tôi muốn nói Bắc Trần cần cậu qua hỗ trợ.”
Hạ Bắc gật đầu lia lịa.


“Vừa vặn, Bắc Trần sẽ bắt đầu đi vào hoạt động vào thứ hai, hiện trong tay chúng ta đã nắm giữ Dược phẩm Cưu Thành.”
Tống Nhan nói, “Mấy ngậy này, chủng ta thực sự cần nhân lực, nhất thiết phải đánh ra thị trường sản phẩm của Bắc Trần thật tốt.”
“Cha tôi nói rằng Hạ Gia sẽ đầu tư thêm một khoản tiền vào Dược phẩm Bắc Trần.”
Hạ Bắc nói.

Lúc này Hạ Ngôn Hoan cũng từ bên ngoài bưó’c vào, “Tin tức đã được xác nhận, sản phẩm mà Tiền Gia sắp đưa ra thị trường thực sự đã đụng hàng với chúng ta, thêm nữa Tiền Gia đã bắt đầu chuẩn bị đầu tư cho quảng cáo các sản phẩm, đến lúc do^san phẩm mớicủa chúng ta muốn đánh bại Tiền Gia, chỉ sợ khó càng thêm khó.”
“Điều này nhất định phải bàn bạc kỹ lưỡng.”
Tống Nhan nói,”Con đường củạ Dược phẩm Cửu Thành vào thời điem mấu chốt có thể sẽ phát huy tác dụng.”
Hạ Ngôn Hoan, Tống Nhan, Hạ Bắc, thậm chí cả Tống Thiên Dương cùng ngồi xuống, thảo luận tương quăn vấn đeDược phẩm Bắc Trần.

Ngược lại, Sở Trần có vẻ lạc lõng.

Sau khi suy nghĩ, Sở Trần vẫn là bước ra khỏi đại sảnh, không có đi tới mai hoa thung, cho dù biết Hoàng Phủ Hòa Ngọc đã đến rồi, Sờ Trần cũng chắc chắn rằng Hoàng Phủ Hòa Ngọc không thể đáp ứng yêu cầu của hắn một cách nhanh chóng được.

Bước ra khỏi Tống Gia đi dọc theo một con đường.

càng bình tĩnh, trong tiêm thức^ hắn nhớ lại một ít chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này.

Bắt đầu từ lúc hắn xé bỏ thỏa thuận ly hôn, Sở Trần đã quyết định, han phải bảo vệ cô gái đã đối xử tốt với mình suốt 5 năm, đồng thời, chiếm được trái tim của cô ấy.

“Đã năm năm…” Khóe miệng Sở Trần giật nhẹ, “Chắc là chín vị sư phụ tưởng tasau khi xuống núi đã về nhà, còn người trong nhà… hẳn vẫn tưởng ta còn ở trên núi.”
Sở Trầnkhông thể không cảm thán, những người này … tâm thật lớn! Một chiếc xe chạy ngang qua Sở Trần, đột nhiên, chiếc xe từ từ giảm tốc độ.


Sở Trần ngẩng đầu nhìn, chiếc
CữươrtQ JW
xe đâ đậu ở ven đường, cửa xe mơ ra, một bóng người không ngờ tới lại xuất hiện trước mặt Sở Trần.

“Tiêu Lãng?”
Sở Trần nhìn chằm chằm thân ảnh phía đối diện, mặc dù người kia đội mũ lưỡi trai, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, nhưng trong nháy mắt Sở Trần đã nhận ra.

Một cô gái sống vì người em trai đã mất của mình.

Sở Trần phải thừa nhận, khi nghe câu chuyện xảy ra với Tiêu Lãng trong lòng thực sự có chút rung động một chút.

Tiêu Lãng có chút kinh ngạc không ngờ Sở Trần trong nháy măt đã nhận ra cô.

“Sở Trần, thật là trùng hợp, không ngờ lằn thứ hai chúng ta gặp nhau lại ở lề đường.”

Tiêu Lãng tò mò nhìn Sờ Trần, hiển nhiên có chút nghĩ mãi không rõ, cái con rể Tống Gia danh chấn song thành, tại sao giữa ban ngày ban mặt lại đi tản bộ lề đường … Sở Trần suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Nếu như tôi nói, ta nhàn rỗi buồn chán, liền đi ra ngoài dạo một vòng, liệu cô có tin không?”
Tiêu Lãng sửng sốt gật đầu,” Tôi tin.”
Sở Trần tò mò, “Tiêu tiểu thư đi đâu vậy?”
Tiêu Lãng cũng được coi là người của công chúng, giữa thanh thiên bạch nhặt” rnột mình lậi xuát hiện trên đưởng phố
Thiền Thành, Sở Trầntự nhiên đcũng thấy kỳ quái.

“Tôi đi gặp một người bạn.”
Tiêu Lãng nhìn Sở Trần, “Nếu như anh đang nhàn rỗi buồn chán, không bằng chúng ta cùng đi, thế nào? Bạn của tôi là một mỹ nữ nha.”
Sờ Trần trợn to mắt một chút.

Lại còn dùng mỹ nhân kế?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi