Một âm thanh giòn giã vang lên.
Mọi người đều ghé mắt nhìn lại.
Một tia sáng vụt qua trong ánh mắt mọi người.
Với vẻ đẹp tựa như tiên nữ, chiếc váy dài tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, bước ra khỏi đám đông, giống như một đóa hoa tiên nở rộ, toát lên vẻ rực rỡ quyến rũ.
Tam tiểu thư,Tống Nhan.
Tống Nhan đi tới, theo sau là Tống Thu.
Tống Thu liếc nhìn Tống Khánh Bằng, vết đỏ trên bộ đồ trắng khiến hắn giật mình.
Hắn cho rằng Tống Khánh Bằng đang bắt nạt Sở Trần, nhưng cảnh tượng trước mắt hắn giống như Sở Trần bắt nạt Tống Khánh Bằng hơn.
Khi Tống Khánh Bằng nhìn thấy Tống Nhan, nội tâm của hắn sợ hãi và hắn mất dần tự tin.
Nhà họ Tống biết Sở Trần là kẻ ngốc, ngày thường Nhà họ Tống dùng cậu con rể ngốc nghếch này để làm trò tiêu khiển, tuy nhiên không ai dám bắt nạt Sở Trần một cách vô lương tâm trước mặt Tống Nhan.
Tống Nhan trên danh nghĩa là vợ hắn và Tống Nhan luôn bảo vệ Sở Trần.
Kể cả vào thời khắc này của đêm nay, nó cũng không phải là ngoại lệ.
Tống Nhan trực tiếp đứng trước mặt Sở Trần.
Cô không hỏi Sở Trần cái gì, trong năm năm này không ai hiểu rõ Sở Trần hơn cô.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Tống Nhan có thể chắc chắn rằng nhất định là Tống Khánh Bằng lại bắt nạt Sở Trần.
Vẻ mặt của Tống Khánh Bằng thay đổi và hắn nhìn sang Diệp Thiếu Hoàng cầu cứu.
Vẻ mặt của Diệp Thiếu Hoàng rất bình tĩnh và điềm đạm, anh ta mỉm cười hướng về phía Tống Nhan: “Tống tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau.”
Tống Nhan gật đầu đáp lại.
“Khánh Bằng, có chuyện gì vậy?”
Tống Thu hỏi.
Tống Khánh Bằng hung hăng nhìn chằm chằm Sở Trần: “Hắn thừa dịp em không để ý, ép em uống một ly rượu.”
Khi Tống Khánh Bằng nói xong câu này, hắn vẫn cảm thấy bụng mình quặn lên vài lần.
Ngay cả Tống Nhan cũng bất ngờ, quay sang nhìn Sở Trần.
Năm năm qua, Sở Trần luôn bị bắt nạt và không chịu đáp trả.
Thế mà tối nay anh ấy lại động thủ với Tống Khánh Bằng?
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Sở Trần, Tống Nhan cau mày nhìn Tống Khánh Bằng lạnh lùng, cô vẫn không tin Sở Trần sẽ động thủ với Tống Khánh Bằng.
“Anh ta là anh rể của cậu.
Cậu bị sao vậy?”
Tống Khánh Bằng chết lặng.
Hắn không dám kể về Bạch Gia trước mặt Tống Nhan.
“Sở Trần, đi cùng tôi.”
Tống Nhan không nói gì thêm, họ đều là người của Nhà họ Tống, dưới tình huống này để mọi người vây xem quá đáng xấu hổ.
Sở Trần đi theo Tống Nhan rời khỏi sảnh tiệc.
Nhiều ánh mắt dõi theo bóng lưng hai người họ rời đi với những biểu cảm khác nhau.
Đôi mắt của Tống Khánh Bằng lóe lên một cách bất đắc dĩ.
Sỉ nhục vào tối nay, hắn sẽ không thể để yên.
“Bằng thiếu gia, vẫn còn ngày rộng tháng dài.”
Một người bước đến bên cạnh Tống Khánh Bằng và nói nhỏ: “Tống Nhan sẽ không một mực ở bên cạnh tên ngốc này.”
Tống Nhan đưa Sở Trần đến phòng họp nhỏ trên lầu hai của khách sạn.
Ánh mắt của Sở Trần quét qua, cộng thêm Tống Thu đã đuổi kịp phía sau, người nhà của Tống Nhan gần như đều có mặt ở đó.
Phụ thân Tống Thiên Dương, mẫu thân Tô Nguyệt.
Tống Nhan là con thứ ba của Nhà họ Tống gia chủ.
Cả hai chị gái đều đang ngồi bên cạnh Tô Nguyệt, ngồi đối diện trong bộ vest và cà vạt chính là hai người anh rể của Tống Nhan.
Họ đều là con của những phú thương ở Thiền Thành, đều là những cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.
Tống Thu là con trai duy nhất của Nhà họ Tống gia chủ, hắn đi tới bên cạnh Tống Thiên Dương ngồi xuống, chế nhạo nhìn Sở Trần: “Đêm nay hắn đã làm mất mặt nhà chúng ta, hắn đã ép cho Khánh Bằng uống một ly rượu, còn làm tất cả trước mặt của Diệp thiếu.”
“Diệp Thiếu Hoàng?”
Tống Thiên Dương cau mày, nhìn qua một bên, nói: “Nhan Nhan, con ngồi đi.”
Sở Trần đứng ở phía sau Tống Nhan.
Anh ấy đã quen với điều đó.
Trong năm năm qua, bất cứ khi nào có cuộc họp gia đình như vậy, anh chỉ có thể đứng sau lưng Tống Nhan.
“Sở Trần, cậu cũng ngồi đi.” Tống Thiên Dương nói.
Vẻ mặt Tống Nhan hơi ngạc nhiên.
Đây là đại ngộ chưa từng có trong năm năm qua.
Sở Trần không nghĩ nhiều, kéo một cái ghế đến bên cạnh Tống Nhan rồi ngồi xuống.
Tống Thiên Dương ném tập tài liệu đến trước mặt Sở Trần trước mặt.
“Cậu viết tên của bản thân vào đi.”
Tống Nhan mở tập tài liệu, trên đó có một trang ghi thỏa thuận ly hôn.
Khuôn mặt của Tống Nhan vô thức tái đi, nội tâm cô ấy như bị thứ gì đó đâm vào sâu trong trái tim mình.
Cách đây 5 năm, cô ấy đã từng rất kháng cự, nhưng hết thảy vì gia tộc nên phải chấp nhận.
Năm năm qua, cô và Sở Trần ở bên nhau ngày đêm, tuy rằng không nói nhiều bằng lời với nhau, nhưng đối với Tống Nhan, sự tồn tại của Sở Trần dần trở thành thói quen, đột nhiên nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn này, Tống Nhancó cảm giác không nói lên lời.
Cô ấy lẽ ra phải mong chờ ngày này đến nhanh, cô vẫn nhớ vào năm năm rước cha cô ấy đã nói với cô ấy rằng năm năm sẽ trôi qua sớm thôi.
Trong nháy mắt, ngày này vậy mà đã đến.
Trong sâu thẳm trái tim cô, có một tia không nỡ.
Thế nhưng, Tống Nhan tự nhiên hiểu rõ trong lòng cô vĩnh viễn sẽ không thể cùng Sở Trần chung sống.
Đường đời còn dài lắm.
Tống Nhan liếc nhìn Sở Trần, trên mặt Sở Trần vẫn là vẻ mặt tươi cười.
Có lẽ cuộc sống cứ mơ hồ như thế cả đời, cũng là một điều tốt.
Tống Thiên Dương liếc nhìn thời gian: “Còn có một giờ đồng hồ nữa, thời gian vừa đến hãy để Sở Trần ký tên.”
Lúc này, cửa phòng hội nghị có tiếng gõ vang, Tống Như Hải bước vào: “Gia chủ, vị khách quý từ Dương Thành đã đến.”
“Tốt.”
Tống Thiên Dương lần đầu tiên đứng lên, toát ra vui mừng: “Chúng ta lập tức đi gặp.”
Tống Thiên Dương nhanh chóng rời đi.
Rõ ràng vị khách quý của Dương Thành mà Tống Như Hải vừa nói rất quan trọng đối với ông ta.
Sở Trần ánh mắt rơi vào tập tài liệu.
Sau khi bị phong ấn bởi Trấn hồn phù trong 5 năm, anh tỉnh dậy và phát hiện ra rằng mình đã có thêm một người vợ, nhưng bây giờ có vẻ như mối quan hệ giữa anh và Tống Nhan chỉ còn tồn trại trong một giờ nữa.
Nhà họ Tống, muốn vứt bỏ con rể của mình.