VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Sở Trần nhìn Tiêu Lãng một cái:
“Xem ra cô đã không sợ, cũng đúng, đêm nay cô cũng thấy được, chỉ là mấy con độc vật, cũng không có gì đáng sợ.”
Khóe miệng Tiêu Lãng âm thầm co giật một chút.

Cô…đương! Nhiên! Sợ! “Sao anh lại ra ngoài bây giờ? Có manh mối gì mới không?”
Tiêu Lãng tò mò hỏi.

“Nhan Nhan lo lắng một mình cô ở đây không an toàn.”
Sở Trần nói: “Đúng rồi, vừa rồi Tiểu Mặc cũng gọi điện thoại cho tôi, hẳn là sắp tới rồi.”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã có thanh âm bước chân truyền đến.

Ninh Tử Mặc đi vào, ánh mắt dừng trên người Sở Trần, chần chờ một chút, hỏi: “Thúc có biết Tống Mục Dương không?”
Nghe vậy, Sở Trần sửng sốt một
chút, thần sắc nghi hoặc nhìn Ninh Tử Mặc.


Trên đường anh tới, Ninh Tử Mặc lại gọi điện thoại cho anh, nói có việc muốn nói trước mặt anh.

“Cậu muốn nói với ta, là chuyện của Tống Mục Dương?”
Sở Trần có chút mơ hồ, nghĩ không ra vì sao Ninh Tử Mặc lại đột nhiên nhắc tới Tống Mục Dương.

“Cháu nhờ bạn tra xét căn nhà này, phát hiện chủ sờ hữu của ngôi nhà này, tên là Tống Mục Dương, anh ta… là người của Tống gia.”
Ninh Tử Mặc lúc mới nhận được tin tức này cũng là khó có thể tin được, nếu Tống Mục Dương là người Tống gia, nhưng Sờ Trần
là con rể Tống gia… cho nên hắn trước tiên lựa chọn ở trước mặt Sở Trần nói rõ ràng.

“Chuẩn xác nói, Tống Mục Dương đã không còn là người Tống gia nữa rồi.”
Sở Trần suy nghĩ một chút, trong lòng đã hiểu rõ đại khái: “Đoạn thời gian trước bởi vì một số chuyện, một nhà Tống Mục Dương bị trục xuất khỏi Tống gia, cản nhà này là Tống Mục Dương mua, cẩn thận ngẫm lại cũng không kỳ quái, bởi vì một trong những đứa con trai của hắn, chính là đệ tử Vu Thần Môn, lại nói tiếp, mâu thuẫn với ta không ít, bọn họ chỉ sợ nằm mơ cũng muốn giết chết ta.”
“Vậy thì tốt.”
Ninh Tử Mặc thở phào nhẹ nhõm
như trút được gánh nặng.


Sờ Trần:???
Ninh Tử Mặc vội vàng nói: “Cháu không phải nói giết chết thúc, là thúc cùng bọn họ không có quan hệ, vậy thật sự quá tốt rồi.”
Khi biết được căn nhà này là tài sản của Tống Mục Dương, dọc đường đi tới, nội tâm Ninh Tử Mặc vẫn luôn là cao thỏm.

Hiện giờ từ trong miệng Sở Trần nhận được câu trả lời đối với Ninh Tử Mặc mà nói không thể nghi ngờ là kết quả tốt nhất.

Ninh Tử Mặc từ đáy lòng không muốn đối địch với Sở Trần.

“Cậu còn tra được gì không?”
Sở Trần mở cho Ninh Tử Mặc
một chai bia, liếc mắt nhìn Ninh Tử Mặc một cái.

Vị thập công tử Dương Thành ngày xưa này, ở Vĩnh Dạ gần 6 năm, không xuất hiện nửa bước, không nghĩ tới, vừa ra còn có thủ đoạn như vậy, trong thời gian ngắn như vậy trực tiếp tra được người phía sau căn nhà này.

“Tiểu khu chúng ta đi tối nay cũng điều tra, là phòng bọn họ tạm thời thuê, đúng rồi, người thuê nhà đăng ký tên là Tống Khánh Bằng.”
Ninh Tử Mặc nói.

“Tống Khánh Bằng?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi