Những ngày tháng tăm tối!
Môi Dương Tiểu cẩn run rẩy: “Cô gái kia… tên gì là gì?”
“Con trai tên là Ninh Tử Mặc, cô gái… Dương Tiểu cẩn.”
Thanh âm Sở Trần giống như sấm sét vang vọng trong đầu Dương Tiểu cẩn.
Thân thề Dương Tiểu cẩn lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch.
Cô không thể tin được tất cả những gi Sở Trần nói, bời vì cô có ký ức của mình, cô là con gái của phú thương họ Dương, gia đình gặp biến cố lớn…
Đây đều là thế giới hư cấu?
“Không thể nào, không thể nào.” Dương Tiểu cẩn liều mạng lắc đầu.
“Nếu như không phải thật, cái tên Ninh Tử Mặc này, làm sao có thể làm cho cô rơi lệ?” Thanh âm Sở Trần vang lên: “Ký ức có thể xóa không hết, nhưng có chút dung nhập vào trong xương cốt, trong máu, khắc cốt ghi tâm ký ức, là vĩnh viễn lưu lại trong thân thể, không cần hồi tưởng, hắn cũng ở đây.”
Dương Tiểu cẩn cắn chặt môi.
Lời Sờ Trần nói quả thật làm cho cô khó có thẻ tiếp nhận, nhưng trong tiềm thức nói cho cô biết, lời nói của Sở Trần là đáng tin tưởng.
“Có biết vì sao bọn họ lại dẫn cô đi không?” Sở Trần nói: “Bởi vì tôi tra được một ít sự tình, bọn họ sọ tôi tìm được cô, cho nên mới mang cô đi.
Ngôi nhà này đã được cướp từ một cặp vợ chồng già, bọn họ đều đang ở tầng 2.
Những thứ này nếu như cô còn chưa tin, cho tôi vài ngày, tôi có thể diệt trừ Huyễn Thần cổ trên người cô, để cô khôi phục trí nhớ trước kia.”
“Ngươi có thể khiến tôi khôi phục?”Dương Tiểu cẩn kích động.
“Cô là bị Huyễn Thần cổ khống chế trí nhớ, chỉ cần diệt trừ Huyễn Thần cổ là được rồi.” Sở Trần nói: “Hiện tại chủ nhân Huyễn Thần cổ không ở Thiền thành, cho nên, tôi có thể có đầy đủ chuẩn bị, diệt trừ Huyễn Thần Cổ trên người cô… cô tin tôi.”
Dương Tiểu cẩn trầm ngâm một lát, gật gật đầu: “Tôi tin anh
Khuôn mặt Sở Trần hiện lên mỉm cười, anh thật không ngờ chuyện vốn nửa bước khỏ đi lại bởi vì Tống Khánh Bằng đột phá một cái mà trờ nên dễ dàng hơn.
“Cô đặt tay lên vai tôi, bây giờ tôi sẽ đưa cô xuống cầu thang.” Sở Trần nói: “Tiêu tiểu thư cũng có thể đến rồi, cô ấy là người mà mấy năm nay, thế giới của cô, duy nhất tồn tại.
Tuy nhiên, khụ, tuổi của cô ấy hẳn là nhỏ hơn
- A ”
CO.
Dương Tiểu cẳn vẫn gọi Tiêu Lãng là chị Lãng.
Sờ Trần cũng không nói thêm gì nữa, dẫn theo Dương Tiểu cẩn đi ra khỏi phòng.
Lúc đi về phía cửa cầu thang, nội tâm Dương Tiểu cẩn không hiểu sao lại khẩn trương.
Từng bước một.
“Không sao.” Sở Trần cảm nhận được cảm xúc của Dương Tiểu Cẩn, mở miệng nói: “ Hiện tại người đang ờ dưới lầu chờ cô, một người là bạn duy nhất của cô, một người là tình yêu cả đời của cô, cô hẳn là vui vẻ mới đúng.”
Dương Tiểu cẩn nắm lấy bả vai Sờ Tran.
Tinh cảm chân thành cả đời.
Nhưng ngoại trừ nước mắt vừa rồi ra, cô đối với Ninh Tử Mặc người này hoàn toàn xa lạ.
Sở Trần dẫn theo Dương Tiểu
cẩn từng bước từng bước đi xuống cầu thang…
Trong mắt Dương Tiểu cẩn đột nhiên có nước mắt tuôn ra.
“Tôi không biết đó là ai, nhưng làm sao tôi đột nhiên rơi nước mắt.” Dương Tiểu cẩn lau nước mắt trong mắt, cô liều mạng hồi tưởng lại, căn bản không thể tưởng tượng được trong trí nhớ của mình có một đoạn từng xuất hiện cái tên Ninh Tử Mặc, nhưng chính là nước mắt không hiểu sao, đối với cái tên này, có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
“Anh ta lá ai?” Dương Tiểu cẩn hỏi..