VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Ngày đó từ Kiềm Nam đi ra, hắn hăng hái, muốn báo thù.

Nhưng tối nay, ngay trong căn nhà bình thường này, hắn biến thành một phế nhân.

Tất cả mọi thứ của hắn đều hủy diệt rồi.

Vu Tân rất rõ môn quy của Vu Thần Môn, một khi hắn thành phế nhân, Vu Thần Môn, cũng không thể chứa được hắn.

Vu Thần Môn chưa bao giờ nuôi phế nhân.


“ở đây rất bẩn, chủng ta đi trước đi.” Sở Trần mở miệng, để Tiêu Lãng đỡ Dương Tiểu cẩn rời đi trước, trong lòng Ninh Tử Mặc phát tiết ra, lúc này, tâm tình vững vàng không ít, đi tới trước mặt hai vợ chồng già: “Thật ngại quá, lão nhân gia, làm cho hai người kinh hãi rồi.”
Hai vợ chồng già tận mắt nhìn thấy Ninh Tử Mặc một mình điên cuồng đánh người một phòng, lúc này sự tới mức vội vàng xua tay lắc đầu: “Không sao, chúng tôi không cỏ sao, chẳng qua nơi này…”
“Yên tâm, tôi đã báo cảnh sát, đợi lát nữa sẽ có cảnh sát xử lý những người này.” Ninh Tử Mặc nói: “Những ngưò’i này đều là ác nhân làm xằng làm bậy, cảnh sát sẽ trừng trị bọn họ theo quy định của pháp luật, còn có, đêm nay
nơi này đô đạc hư hỏng, bọn họ cũng sẽ bồi thường cho hai người.”
Sở Trần và Ninh Tử Mặc sóng vai đi ra khỏi phòng.

Nhìn Dương Tiểu cẩn đứng cách cửa không xa, tâm tình Ninh Tử Mặc lại không khỏi dao động.

“Trong kí ức của cô ấy không có cậu, nhưng lần đầu tiên tôi nhắc đến tên cậu trước mặt cô ấy, cô ấy đã rơi nước mắt.” Sở Trần thở dài một tiếng, sau đó nói: “Tiểu Mặc, cậu hiện tại cũng đừng dọa cô ấy, chờ ta khôi phục trí nhớ cho cô ấy, hai người mới xem như thật sự lâu ngày gặp lại.”
“Cô ấy đã nói, tên của cháu, cô ấy không để ở trong trí nhớ, cô ấy phải dung nhập vào trong máu, khắc ở trong xương cổt,
như vậy, mới kiếp sau, kiếp sau, cũng sẽ không quên…” Ninh Tử Mặc lẩm bẩm nói, đột nhiên mở to hai mắt, kích động vô cùng nhìn Sở Trần: ‘Thúc vừa rồi nói cái gì? Thúc có thể giúp Tiểu cẩn khôi phục trí nhớ?”
‘Ta có thể.” Sở Trần nói ngắn gọn, nghiêm túc gật đầu.

Ninh Tử Mặc hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình của mình: “Thúc muốn cháu làm cái gì, chỉ cần thúc mở miệng, cháu đều đi làm.”
Sờ Trần nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai Ninh Tử Mặc một chút: “Nói nhảm nhí cái gì vậy, ta là Sở thúc cậu, giúp cậu còn muốn lý do? Đi thôi, trước tiên dẫn họ trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta chuẩn bị một chút, ngày mốt có thể giúp Dương tiểu thư diệt trừ Huyễn
Thần Cổ trong cơ thể, khôi phục trí nhớ của cô ấy.”
“Ngày mốt!” Ninh Tử Mặc kích động: “Cảm ơn thúc, Sở thúc.”
Một tiếng ‘Sờ thúc’ này, Ninh Tử Mặc hô đến cam tâm tình nguyện.


Sở Trần cùng Ninh Tử Mặc đi tới: “Xe của Tiểu Thu đã ở bên ngoài chờ, chúng ta đi thôi.”
“Chúng ta bây giờ đi đâu?” Tiêu Lãng nhịn không được hỏi một tiếng.

Sở Trần đã sớm nghĩ xong rồi: “Trước tiên trở về chỗ Dương tiểu thư ở trước đó, ngày mai chúng ta đến quán nhỏ Tinh La.”.

Du’O’ng Tiểu cẩn nắm lấy cánh
tay Tiêu Lãng, từng bước từng bước đi ra ngoài.

Ninh Tử Mặc đi theo phía sau, nhìn bóng lưng Dương Tiểu cẩn, không ít người đều muốn đi lên giúp đỡ Dương Tiểu cẩn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

“Anh rẻ.” Tống Thu xa xa vẫy tay với Sở Trần, hơn nữa cười đi tới: “Anh rể, giải quyết xong rồi.”
Sở Trần liếc nhìn Tống Thu một cái: “Xem cậu một chút cũng không lo lắng a.”
Tống Thu cười ha ha: “Em mới không tin Thiền Thành còn có người có thể uy hiếp được anh rẻ”
“ít nhảm nhí, lái xe đi.”

Sau khi mấy người lên xe, xe
nhanh chóng chạy đi.

Tầng 5 tòa nhà dân cư, đôi vợ chồng già này sau khi đám người Sở Trần rời đi, cũng không dám ở lại trong phòng quá lâu, vội vàng đi ra.

Lúc này, có người tò mò tiến lại gần: “Lưomg bá, tối nay trong nhà xảy ra chuyện gì, phát TV lớn tiếng như vậy.


“Cái gì phát tivi, xã hội đen vào nhà.” Lương bá nói: “Trói hai vợ chồng già chúng tôi lại, may mắn có người cứu chúng tôi, hiện tại trong phòng tôi, toàn tên côn đồ nằm sấp trên mặt đất.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi