VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Sở Trần lắc đầu, chỉ sang một bên có chút mơ hồ.

Sở Trần trong lúc nói hai ba câu này, dĩ nhiên còn lừa gạt một cao thủ Tiên Thiên bái vào Tinh La Môn.

Phải biết rằng, hiện giờ toàn bộ Tinh La Môn, ngay cả một cao
thủ Tiên Thiên cũng không có.

Tiểu môn tiểu phái thật sự, không lừa già dối trẻ.

“Cô là môn chủ Tinh La Môn?” Ninh Tử Mặc há to miệng, sửng sốt.

Mạc Vô ưu phục hồi tinh thần lại, gật gật đầu: “Là tôi.”
Ninh Tử Mặc chần chờ một chút, kiên trì đi lên, hắn cũng không biết nên làm lễ nhập môn như thế nào, chỉ có thể chắp tay: “Ninh Tử Mặc tham kiến Vô ưu môn chủ.”
Xưng hô một thiếu nữ mười bảy tuổi làm môn chủ, loại cảm giác này luôn là kỳ quái.

Mạc Vô Ưu cười hì hì: “Tinh La Môn không có rất nhiều quy củ,

trễ một chút tôi nói cho anh biết tinh hlnh đại khái của Tinh La Môn củng với môn quy, còn có nền tảng bùa thuật anh muốn học tập, cũng sắp xếp cho anh.”
Mạc Vô ưu đương nhiên biết Sở Trần chỉ là muốn Ninh Tử Mặc cùng mình học tập nền tảng bùa thuật mà thôi, bùa thuật kỹ xảo thật sự, chỉ sợ vẫn là Sở Trần tự mình truyền thụ cho Ninh Tử Mặc.

“Cũng không cần phải trễ, hai người đi qua ngay bây giờ đi.” Sở Trần khoát tay: “Tôi còn muốn khắc một ít linh phù, hai người không cần ở chỗ này cùng tôi.”
Sau khi Mạc Vô Ưu cùng Ninh Tử Mặc rời đi, Sở Trần cũng tiếp tục vẽ bùa.

Bầu trời ảm đạm trong một buổi
sáng, cuối cùng một cơn mưa lớn.

Taxi từ từ dừng trưó’c cửa Tống
gia.

Một thân ảnh đội mưa đẩy cửa xe vọt tới…
Trạm an ninh, một vị bảo vệ nhanh chóng đứng lên, vừa định ngăn lại, đột nhiên kinh hỉ, thần sắc mang theo tôn kính: “Thì ra là Trương đạo trưởng đã trở về.”
Trương Vận Quốc ở Tống gia 5 năm, an ninh Tống gia đối với hắn tự nhiên vô cùng quen thuộc, huống hồ 5 năm qua, địa vị của Trương Vận Quốc ở Tống gia cũng vô cùng đặc biệt.


Trương Vận Quốc không kịp chào hỏi bảo vệ, đội mưa nhanh chóng chạy vào.

Bảo an nhìn bóng lưng Trương Vận Quốc, một lúc lâu sau, nhịn
không được câm thán: “Không hổ là Trương đạo trưởng, ngay cả bóng lưng trốn mưa chạy bộ cũng có vẻ tôn quý như vậy.”
Trương Vận Quốc chạy vào phòng khách biệt thự.

Tô Nguyệt Nhàn đang rảnh rỗi đọc báo, nghe được thanh âm bước chân mạnh mẽ đứng lên, quan sát một hồi, kinh hỉ vô cùng: “Trương đạo trưởng đã quay về a!”
Đối với người Tống gia mà nói, Trương Vận Quốc chính là đại ân nhân.

Tô Nguyệt Nhàn vội vàng đi tới.

Trương Vận Quốc vỗ nhẹ nước mưa trên người một chút, cố gắng làm cho mình duy trì một bộ dáng tiên phong đạo cốt, thản
nhiên nói: “Sau khi ta tôi ra ngoài dạo choi một vòng, đối với các vị còn có chút lo lắng, liền trở về thăm mọi người một chút.

’’
“Trương đạo trưởng có lòng, mau tới uống một chén trà.” Tô Nguyệt Nhàn một bên chào hỏi Trương Vận Quốc, một bên nói: “Thật đúng là không khéo, trong khoảng thời gian này Tà Dương bọn họ đều rất bận rộn, ban ngày cơ hồ đều không ở nhà, đạo trưởng chờ một hồi, tôi mời lão gia tử đi ra.”
Trương Vận Quốc gật gật đầu, đồng thời âm thầm quan sát Tô Nguyệt Nhàn một chút, hắn đối với người Tống gia rất quen thuộc, lúc này theo bản năng bấm ngón tay tính toán, đồng tử không khỏi co rụt lại.

Hắn dĩ nhiên… tính không ra Tô
Nguyệt Nhàn!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi