Hắn không có từ chối, hắn cũng rất tò mò Sờ Trần đột nhiên thông suốt này, rốt cục là ai.
Mưa lớn ập xuống thành phố.
Khách sạn Hoàng Đình.
Diệp Thiếu Hoàng, Tiền Bộ Thiệu cùng Vinh Đông lại tụ tập cùng nhau.
“Hãy tổng kết những thu hoạch ngày qua của chúng ta.”
Tâm trạng của Diệp Thiếu Hoàng không bị ảnh hưởng bởi trận mưa bão bên ngoải, anh ta mỉm cười, “Đầu tiên, thu hoạch lớn nhất của chúng ta là tìm ra thân phận của Sở Trần.”
“Ha ha ha!”
Vinh Đông không nhịn được cười to một tiếng, chế nhạo nói: “Ai ngờ con rể nhà họ Tống, người ờ Thiền Thành lại dùng thẻ căn cước giả, thật sự chết cười ta, ta thực sự chờ mong xem Tống Gia sẽ ứng đối như thế nào, một ngày nào đó tin tức này bị lộ.”
“Đây là một viên đạn trong tay chúng ta, chúng ta không thể tùy tiện lấy ra được.”
Diệp Thiếu Hoàng nói, “Nếu chỉ để lộ ra trong hoàn cảnh bình thường, ảnh hưởng sẽ không đủ,
việc chủng ta cằn làm bây giờ là tiếp tục thu thập thông tin về Sở Trần, hãy chờ đến thời cơ thích hợp, hoặc là không động thủ, động thủ liền phải khiến Sở Trần vạn kiếp bất phục.”
Trong mắt Diệp Thiếu Dương lóe lên một tía lạnh lẽo.
Cảm giác làm chủ được con át chủ bài khiến Diệp Thiếu Dương thêm phần tự tin.
“Mấy ngày nay Sở Trần vẫn đang tìm người khắp thành phố, tìm một cô gái tên là Dương Tiểu Can.”
Tiền Bộ Thiệu khẽ nhếch môi,
“Tối hôm qua còn náo ra không ít động tĩnh, các anh có thể nhìn những bức ảnh này.”
Tiền Bộ Thiệu đã mang ra một bộ
ảnh chụp, đó rõ ràng là những bức ảnh do người trong tòa nhà dân cư năm tầng chụp vào đêm qua.
Nhưng mà Sở Trần trong ảnh đã không còn nhìn thấy nữa, hẳn là chụp sau khi Sở Trần đã rời đi, lại thêm một vài tấm hình mờ ảo, đại khái cũng cho thấy hình ảnh Sở Trần bước ra khỏi tòa nhà.
“Chậc chậc, Tiền Thiếu tung ra những thông tin thật đáng tiền.”
Vinh Đông không khỏi cảm thán, “Anh tìm đâu ra thám tử tư có thể theo dõi đám người Sở Trần, mà lại còn không bị phát hiện.”
“Đây là thứ mà dùng tiền cũng không mua được.”
Tiền Bộ Thiệu đắc ý nói, “Đó là do người bạn cũ của ông nội tôi
giới thiệu, nếu không phải vì điều tra Sở Trần, ông nội tôi đã không đồng ý để điệp ảnh giúp tôi thu thập tư liệu về Sở Trần rồi.”
“Quan sát kỹ vào Sở Trần, thu thập tất cả mọi thứ về hắn ta, vào thời điềm then chốt, giáng cho hắn ta một đòn chí mạng.”
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói.
Đến trưa, mưa đã ngớt dần.
Tại lối vào Tinh La tiểu điếm,
Tống Thu ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, trên tay cầm một túi hạt dưa, dưới chân là một túi hạt dưa to, nhìn con phố cổ kính này.
Con phố cổ này không có nhiều xe cộ qua lại, sau một trận mưa, con đường đá sỏi đổ nát, lầy lội, một số cửa hàng mở cửa buôn bán đều đã đóng cửa.
Tống Thu nhìn xung quanh, không thể thấy gì qua bức màn mưa mờ ảo.
“Xem ra, thật sự là không thể đến sớm như vậy.”
Tống Thu đảm nhiệm người canh gác, cậu chủ động xin đi, đợi sự xuất hiện đám người Vu Thần Môn.
Tống Thu thậm chí còn chuẩn bị sẵn hạt dưa để chờ.
Cậu nhận biết được sự việc hôm nay, biết mình không thể nhúng tay vào chuyện này, chỉ có thể thành thật làm người ăn dưa quan sát.
Điện thoại di động của Tống Thu gọi đến.
Sau khi trả lời điện thoại, Tống Thu có chút kinh ngạc, suy nghĩ xong liền bước vào Tinh La tiểu điểm, “Chị ba, anh rể.”
Sở Trần và Tống Nhan rất nhanh liền biết Trương Vận Quốc đã trở vê..