VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


“Nhất định là phô trương thanh thế.” Vu Thanh trưởng lão liên tục nhấn mạnh với chính mình.

Khi chỉ còn cách Tinh La tiểu
điêm chưa đầy trăm mét, Vu Thanh trưởng lão đi vòng quanh, hướng về phía sân sau của Tinh La tiểu điếm.

Kinh nghiệm nói cho hắn, đi từ phía sau sẽ an toàn hơn, mặc dù có chút phiền phức so với đi bằng cửa trước nhưng sẽ ít chuyện ngoài ý muốn hơn.

Dưới đêm tối, thân ảnh của Vu Thanh lóe lên.

Bố cục bài trí những ngôi nhà trong phố cổ không tính chỉnh tề, Vu Thanh trường lão rẽ mấy lần qua các ngõ, cảm thấy khỏng cách Tinh La tiểu điếm đã rất gần.

Tại một chỗ trê, Vu Thanh trưởng lão vô ý thức chuyển mình, đột nhiên, Vu Thanh trưởng lão dừng lại.

Bước chân giống như đã bén rễ.

Lập tức cứng đờ.

Thần sắc có hơi… xấu hổ.

Ngay đối diện Vu Thanh, thình lình là bức tường sau của Tinh La tiểu điếm.


Trên bức tường phía sau, một bóng người đang đứng, nhìn chằm chằm vào hắn … trong đầu Vu Thanh trưởng lão toát ra một câu.

Ngươi đứng ngóng nhln vực sâu đồng thời, vực sâu cũng đang ngắm nhìn ngươi.

Như là chỗ rẽ gặp phải tình yêu.

Hồi lâu.

Vu Thanh trưởng lão mỉm cười,
hướng một bên đi tới.

Ninh Tử Mặc ánh mắt sắc bén, ngay tại thời điểm Vu Thanh xuất hiện, Ninh Tử Mặc liền phát giác được một cỗ khí tức quen thuộc.

Nó tưong tự như khí tức lưu lại của đám người Vu Thần Môn trong căn nhà đêm qua.

Đây cũng là một kẻ đến từ Vu Thần Môn! Hẳn là Vu Thằn môn chủ?
“Ngươi đến rồi.” Ninh Tử Mặc nhẹ giọng nói.

Vu Thanh trường lão đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên, cảnh giác nhin chằm chằm trên người Ninh Tử Mặc, “Ta ở đây.”
Từ khí tức chấn động ẩn ẩn trên thân Ninh Tử Mặc truyền ra, xem

ra đồng dạng là Tiên Thiên, Vu Thanh trưởng lão cảm thấy mình chưa hăn không thể chiến một trận.

Nếu đây là con át chủ bài của Tinh La tiểu điếm, như thế tối nay, không cần sợ hãi.

“Ta đến.”
Vu Thanh trường lão nhếch khóe miệng lên.

Đôi mắt Ninh Tử Mặc chợt lóe lên tia lạnh lẽo, thân ảnh nhảy lên phóng đi, huy quyền phóng tới Vu Thanh trưửng lão…Vu Thanh trưởng lão khuôn mặt mãnh biến.

Tên ngốc này không tuân thủ phép tắc giang hồ.

Đối phương còn chưa nói xong, vậy mà đã động thủ.

Vu Thanh trường lão cùng Ninh Từ Mặc đột phá Tiên Thiên, thời gian không sai biệt bao nhiêu, nhìn thấy Ninh Tử Mặc, ngay lập tức Vu Thanh trưởng lão cũng nhìn ra, hắn không có quá mức đem Ninh Tử Mặc để ở trong lòng, dù sao minh đột phá sau khi tiến vào cấm địa Vu Thần Môn, đạt được cơ duyên, thực lực lại tăng.

Tuy nhiên, điều mà Vu Thanh không ngờ tới, Ninh Tử Mặc không chỉ không theo lẽ thường ra bài, còn nháy mắt khiến cho hắn một cỗ cảm giác áp bách mãnh liệt.

Đột nhiên, Vu Thanh trưởng lão bị ép vào chân tường.

Đồng tử của Vu Thanh trưởng lão đột nhiên co rút lại, trong lòng có chút kinh hãi, sức chiến đấu của
gã thanh niên trước mặt vượt xa dự liệu của hắn, Vu Thanh trưởng lão không thể nhìn ra chiêu thức của Tử Mặc, quyền cước ngắn gọn dứt khoát vô cùng, không có nửa điểm loè loẹt, khẩn thiết trí mạng, đánh về phía yếu điểm, khiến Vu Thanh trường lão ứng phó có chút chật vật không chịu nổi.

Động tĩnh sau bức tường đương nhiên thu hút sự chú ý của đám người ở sân trong.

Mạc Vô Ưu do dự một chút, ánh mắt vẫn rơi vào trên người Sờ Trần, loại cơ hội hiếm có này, cô vẫn muốn học tập một chút thủ đoạn của Sở Trần.

Trương Vận Quốc ngẩng đầu lên, liếc nhìn Ninh Tử Mặc đã biến mất, sau đó thu hồi tầm mắt, không nhúc nhích tý nào..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi