VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Có Cửu Huyền Truy Hương Tán trên người đối phương, La Vân Đạo Tôn không hề lo lắng sẽ mất dấu kẻ đeo mặt nạ Thanh Lang kia.

Một chiếc xe hơi màu đen phổ thông chạy vào một ngôi làng đô thị ở Dương Thành vào ban đêm, chiếc xe chầm chậm đậu bên cạnh một ngôi nhà lớn, đó là một biệt thự kiểu cũ của Tây Quan.

Kẻ đeo mặt nạ Thanh Lang vẫn đeo mặt nạ, không nói một lởi, đẩy cửa xuống xe, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng đi tới, lập tức gõ cửa phòng lớn, sau một lát, cửa lớn của ngôi nhà mờ ra, một bà lão lưng còng ra mở cửa, vừa mở xong liền nghiêng người, “Môn chủ, mời vào.”
“Chú ý xung quanh một chút, giám sát chặt chẽ mọi thứ.”
Người đân ông đem mật nạ Thanh Lang trầm giọng nói một câu rồi bưỡc vào.

Sau khi bà lão lưng còng đóng cửa lớn của ngôi nhà lại, bà ta nhìn ra ngoài qua một khe cửa được thiết kế đặc biệt.

Sau gần năm phút, bà lăo lưng còng không phát hiện ra điều gì bất thường mới xoay người rời đi, đồng thời tự lẩm bẩm: “Với thực lực Vô đạo Tông sư của Môn chủ, muốn theo dõi môn chủ mà không bị phát hiện, cũng không dễ dàng.”

Bà lão lưng còng lại không biết, ngay lúc bà ta quay lưng rời đi, trong một góc khuất, trong bóng tối, bóng dáng của một lão giả mang đạo bào từ từ ẩn hiện, ngẩng đầu nhìn lên ngôi biệt thự cổ Tây Quan này.

“Ta ngược lại muốn nhìn một chút dưới chiếc mặt nạ Thanh Lang này, đến tột cùng là khuôn mặt như thế nào.”
Thân ảnh lão giả đạo bào lóe một cái rồi biến mất.

Biệt thự Tây Quan, bên trong phòng trà.

Khi người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang bước vào, hắn ta ngay lập tức tháo mặt nạ xuống, đó là một người đàn ông trung niên, mày rậm, lúc này sắc mặt u ám, “Lý Chấn thất thủ bị bắt, ta vốn định mạo hiểm tự mình ra tay giải quyết mấy tiểu tử kia, sau dó ngay lập tức rời khỏi hiện trường, cũng không có ngờ tới, ta cũng thất thủ.”
Ngồi đối diện với hắn là nam tử ^ khuôn mặt trắng bạch, mặt mày
không chút huyết sắc, ánh mắt toát ra khí tức băng lãnh âm trầm, ngón tay của hắn cũng rất trắng, rót một ly rượu cho người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang, “Nhị đệ, ta nhớ đưực, Thiền Thành hẳn không có Tông sư đi.”
Người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang gật đầu, nghiến răng nghiến lợi, “Chỉ có thể nói Ninh Tử Mặc đá gặp vận may, nơi bọn họ ờ tối nay là một nơi tên là Tinh La tiểu điếm, Tinh La Môn, là một trong số các Kỳ Môn, thế lực mờ nhạt, cũng không đáng chú ý, nhưng không ai có thể xem nhẹ, người sáng lập Tinh La Môn, La Vân Đạo Tôn, chính là người tiến vào Cửu Huyền Môn tu hành.”

“Đêm nay….ta vừa lúc đụng phải
La Vân Đạo Tôn trở về.”
Người đàn ông trong chiếc mặt
nạ Thanh Lang không khỏi thầm măng, đem những gl đã xảy ra vảo đêm nay kể lại.

Nam tử mặt trắng bạch kia tay cầm lỵ trà, đột nhiên dửng động tác, “Ý của ngươi là, La Vân Đạo Tôn một chiêu đả ép ngươi bức lui?”
“Đúng vậy.”
Đôi mắt của người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang lỏe lên vẻ sợ hãi mãnh liệt, “Không hổ là tông sư từ Cừu Huyền Môn đi ra, thực lực của hắn quá mạnh, sâu không lường được.

Nếu như có người này làm rối, chủng ta rất khó tiến động tác thêm một bước nữa.”
Khuôn mặt nam tử mặt trắng âm trầm, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đeo mặt nạ Thanh Lang,
“Vặy ngựơi làm thế nào chạy thoát? Hắn ta không đuổi theo ngươi sao?”
‘Ta ném vài hạt sương mù màu đen rồi nhân lúc hắn không có phòng bị liền bỏ đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi