VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Tô Nguyệt Nhàn đã đóng canh xong, cười tủm tỉm đưa cho Sở Trần.

“Mẹ, canh của con đâu?” Tống Thu chỉ có thể tìm chút an ủi tâm linh.

“Trong nhà bếp, tự mình đi lấy đi.” Tô Nguyệt Điêu liếc mắt nhìn Tống Thu một cái: “Vừa rồi không phải cũng không quay đầu lại rất tự nhiên nói không uống sao?”
Tống Thu yên lặng đi vào phòng bếp.

Sờ Trần xách hộp đựng canh, đi tới cao ốc Kim Bãi.

“Thật không hổ là tòa nhà vản phòng số một số hai của Thiền
Thành.” Sờ Trần ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cửa số mỗi một tầng của tòa nhà Kim Bãi đều còn sáng đèn, có một số tầng lầu còn mơ hồ thấy có người đang bận rộn, Sở Trần liếc mắt nhìn một cái thời gian đả là mười giờ rưỡi buổi tối.

Tầng 21 của tòa nhà Kim Bãi.

Sở Trần xách canh đi vào, trước tiên nghe thấy phòng họp có thanh âm truyền đến.


Bắc Trần đang họp.

Sở Trần đi tới, người đang nói chuyện chính là Tống Nhan: “Vậy cứ như vậy quyết định, việc ra mắt sản phẩm đà được đưa vào lịch trình, ngày định ban đầu là… thứ sáu tuần sau.”
“Trận chiến của Bắc Trần, vào
thứ sáu tuần sau.” Hạ Ngôn Hoan nói: “Thời gian có chút cấp bách, mấy ngày nay mọi người liền vất vả một chút.”
“Cửu Thành Dược ở bên kia kênh Thiền Thành, tôi sẽ theo dõi.” Thái độ nói chuyện của Hạ Bắc giờ phút này hoàn toàn bất đồng với Hạ Tam thiếu gia mà Sở Trần quen biết ngay từ đầu, vẻ mặt chuyên chú, nghiêm túc, hắn đúng là quyết tâm tạo ra một bước đột phá.

“Sờ tổng tới rồi.” Lúc này, một người chủ chốt Bắc Trần gần cửa nhìn thấy Sở Trần, thốt ra, thần sắc mơ hồ có kinh hỉ.

Sở Trần ờ Thiền Thành danh cực kì hưng thịnh, văn võ song tuyệt.

Mặc dù Sở Trần rất ít khi xuất hiện ở Bắc Trần, nhưng Bắc Trần
đều lưu truyền truyền thuyết của Sờ tổng.

Băt đầu từ cuộc so tài Thải Thanh ờ Kim Bãi, một đường vượt qua chông gai, dám kéo Hoàng gia xuống ngựa.

Đêm nay khi Bắc Trần đối mặt với khó khăn, Sờ tổng xuất hiện, đây không thể nghi ngờ là rót một liều thuốc trợ tim vào nhân viên Bắc Trần.


“Sở tổng.”
Dưới từng tiếng thanh âm nóng bỏng, Sở Trần xách hộp đựng canh đi vào.

Sở Trần có chút xấu hổ: “Mọi người tiếp tục, tôi liền tới đưa canh.”
Điều này rất phù hợp với mục
tiêu mà Sỏ’ Trần đã từng đặt ra…
Tống Nhan phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách dung mạo xinh đẹp như hoa.

Mọi người: “…”
“Trần ca, tôi còn tường rằng anh tới đây bày mưu hiến kế.” Hạ Bắc sâu kín nhìn Sỡ Trần.

“Làm sao vậy?” Sờ Trần ngồi bên cạnh Tống Nhan: “Bắc Trần vừa mới tiến vào quỹ đạo, đã gặp phải khó khăn sao?”
“Bắc Trần ngay cả một sản phẩm cũng chưa có, nói quỹ đạo thế nào.” Tống Nhan lườm Sở Trần một cái: “Chuẩn xác mả nói, là trên đường đi vào quỹ dạo của chúng ta, gặp phải khó khăn.”
‘Tiền thị đột nhiên đưa sản phẩm
của họ lèn trưng bày trước, thời gian là chủ nhật tới.” Hạ Ngôn Hoan trầm giọng nói: “Sản phảm mới của hai nhà chúng ta cơ hồ giống nhau về mặt hiệu quả, Tiền thị là cửa hiệu lâu đởi ờ Thiền Thành, nếu như chờ sản phẩm của bọn họ trưng bày, không gian sinh tồn của chúng ta sẽ càng nhỏ hơn, cho nên, chúng ta chỉ có thề đưa sản phẩm mởi ra mắt trước bọn họ, ngày định bân đầu lả thứ sáu tuần sau, thời gian tuy rằng cấp bách, nhưng chúng ta toàn lực vận hành, vẫn không có vấn đề gì.”
“Vậy chúc mọi người mã đáo thành công.

“Sở Trần cười tùm tỉm mở miệng.

Chúc mọi người?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi