VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Tống Nhan hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.

“Nếu như Đặng Anh Tài thật sự là gián điệp Tiền thị phái tới, như vậy, át chủ bài trong tay chúng ta, sớm đã bại lộ trước mắt Tiền thị, Tiền thị đến nay không có bất kỳ động tác lớn nào, có nghĩa là bọn họ tuyệt đối có biện pháp ứng đối.” Tống Nhan nối: “Nhưng đày chỉ là hoài nghi của tôi, ngày mai tôi sẽ nghĩ cách chứng thực, đêm nay tạm thời không nên hành
động thiếu suy nghĩ, tôi ngược lại hy vọng suy đoán của tôi là sai lầm.”
Hạ Bắc gật đầu.

Ngòi ngơ ngác trong phòng làm việc.

Chi nhánh Dược Phẩm Cừu Thành là con át chủ bài cùa Bắc Trần.

Nhưng từ bây giờ…
Bắc Trần không cốiDài.

Tiền thị chỉ sợ một mực lấy tư thái cao cao tại thượng, cười nhạo nhìn tất cả những gì Bắc Trần làm.

Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ.


Một tiếng sau.

Đặng Anh Tài rởi khỏi Bắc Trần trước, Hạ Ngôn Hoan đi tới phòng làm việc Hạ Bắc: “Tiều Bắc, chúng ta cũng đi thôi.”
Hạ Bắc nhìn Hạ Ngôn Hoan: “Chú tư, cháu nói với chú một chuyện.”
Vài phút sau, nụ cười trên khuôn mặt Hạ Ngôn Hoan cũng hoàn toàn ngưng đọng lại.

Thật lâu sau.

“Xong rồi.”
Phản ứng đầu tiên của Hạ Ngôn Hoan giống như Hạ Bắc.

Hạ Ngôn Hoan ngồi trên sô pha, chậm rãi tháo kính gọng vảng của minh xuống: “Đây là sai lầm
nghiêm trọng cùa ta, nếu Đặng Anh Tài thật sự là gián điệp Tiền thị phái tới, ta phải chịu trách nhiệm.

Còn cổ…” Đôi mắt Hạ Ngôn Hoan tràn ngập một đạo lừa giận: ‘Ta tuyệt đối sẽ không bò qua cho hắn.”
“Chú tư.” Hạ Bắc nhịn không được hỏi một câu: “Nếu Đặng Anh Tài thật sự là người của Tiền thị, như vậy… trận chiến này của chúng ta, còn có phần thắng nàọ không?”
Hạ Ngôn Hoan nhắm mắt lại, trong đầu ỉọc lại toàn bộ quy trình trưng bày thuốc mởi cùa Bắc Trần cùng với các phương án.

Hầu như đều có bóng dáng của Đặng Anh Tài.

Một khắc trước, Hạ Ngôn Hoan còn đang khen ngợi tinh thần lảm
việc của Đặng Anh Tài, hầu như tắt cả mọi chuyện liên quan đến Bắc Trần, ông ta đều tự mình làm.

Nhưng giờ khắc này, Hạ Ngôn Hoan chỉ có thể cầu nguyện, tất cả đều là bọn họ suy đoán sai.

Nếu không…
“Không có phần thắng.”
Hạ Ngôn Hoan đưa cho Hạ Bắc một câu trả lời khẳng định.


Tống gia, tổ ấm nhỏ.

Tống Nhan tắm rửa xong đi ra, một thân áo ngủ màu nhạt mượt mà, tốc buộc lên, cũng dính một ít nước, khuôn mặt tinh xảo mỹ lệ, lông mày liễu khẽ nhíu lại đi ra, có vẻ tâm sự trùng trùng điệp đỉẹp.

Mang dép lê, chân ngọc
trăng mềm hoàn mỹ hỉện ra, toàn thân không có một khuyết điểm nào, tản ra khí tức tuyệt thế mỹ nữ.

“Bà xã, em có chân không?” Sờ Trần thốt lên.

Tống Nhan:???
Sờ Trần thu hồi ánh mắt, chính trực nói: “Ý anh là, em cỏ tâm sự sao? Tối nay sau khi trở về vẫn dáng vẻ tảm sự nặng nề.”
Tống Nhan suy nghĩ một chút, ngồi xuống: “Hôm nay anh gọi điện thoại nói cho em biết, nói Bắc Trần có gián điệp cùa tiền thị, em điều tra tư liệu của nhân viên Bắc Trần, có một phát hiện.” Tống Nhan nói sự hoài nghi của mình đối với Đặng Anh Tài ra.

“Đặng Anh Tài biết được tất cả
cơ mật cùa Bắc Trần?” Mí mắt Sở Trần không khỏi giật giật.

Tống Nhan bất đắc dĩ: “Toàn bộ hoạt động của Bắc Trần không có khà thể chỉ dựa vào ba người em và Hạ tiên sinh cùng với Tỉểu Bắc.

Trong mắt Hạ tiên sinh,
Đặng Anh Tài là người đáng tin cậy nhất, cho nên mới đề bạt ông ta trở thành quản lý của Bắc Trần, nhưng nếu như em hoài nghi là thật sự… thách thức lần này của Bắc Trần, so với tưởng tượng cùa em càng thêm nghiêm trọng.”

“Đặng Anh Tài.” Sở Trần suy nghĩ một chút: “Bà xã ngoan, nằm xuống, anh mát xa cho em, những chuyện khác cũng không cần suy nghĩ.”
Tống Nhan nhìn Sở Trần một cái: “Anh cố biện pháp?”
ngửa đâu tựa vào sofa, con ngươi nhẹ nhàng khép lại.

Có những lời này của Sở Trần, trong lòng Tống Nhan không hiểu sao có loại thả lỏng.

Tay Sờ Trần nhẹ nhàng xoa xoa huyệt vị trên mặt Tống Nhan.

Tống Nhan toàn thân rất nhanh thả lòng.

Lông mi đột nhiên run rầy.

Tống Nhan đột nhiên nghĩ đến, đêm nay mình mặc bộ đồ ngủ này có chút rộng rãi.

Tống Nhan trong nháy mắt kích động đứng lên, nhưng lại có loại cảm giác luyến tiếc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi