Quản lý Hoa Đằng ương nhiên biết về vụ cá cược đã được đồn đại gần đây.
“Giám đốc Lý, lịch trình tối nay của tôi được giũ’ bí mặt.” Kiều tổng mở miệng.
Quản lý Hoa Đằng lập tức phản ứng lại, vội vàng gặt đầu: “Tôi
hiểu, Kiều tổng xin hãy yên tâm.”
Lúc này, Hạ Bắc ngây ngẩn cà người, mở to hai mắt, theo bản năng đứng lên…
Đây…
Không phải là giọng nói của chú dịch vụ khách hàng sao?
Tôi hiểu rồi!
Hạ Bắc rất nhanh đã phản ứng lại, khó trách ông chú dịch vụ khách hàng này đáp ứng thẳng thăn như vậy, ngay cả xin chĩ thị cũng không cần, thì ra, người đến Hoa Đằng chính là bản thân ôngb chú dịch vụ khách hàng.
Đây chính là phương thức Linh Bào Đường nhục nhã Bắc Trần sao?
Tất cả người phụ trách Bắc Trằn đều đến, mà Linh Bảo Đường, chì phái ra một ông chú dịch vụ khách hàng.
Trong lòng Hạ Bắc có một cỗ lira giận dâng lên, nhưng, rất nhanh liền kiềm ép xuống.
Mặc kệ như thế nào, Linh Bảo Đường chịu phái người đến nói
chuyện, đối với Bắc Trần mà nói, liền có một đường cơ hội.
Sau khi quản lý Hoa Đẳng đỏng cửa phòng, ông chú dịch vụ khách hàng cất bưởc đi tới, khuôn mặt mỉm cười nhìn Hạ Bắc: “Cậu chỉnh là Hạ tổng đi, • quả nhiên tuồi trẻ có tài a.” ông chú dịch vụ khảch hàng chủ động đưa tay, trong lời nổi cừ chỉ, tất cá đều thể hiện phong độ: “Tôi họ Kiều ”
“Dịch vụ khách hàng…” Hạ Bắc thiếu chút nữa thốt ra, cầm tay ông chú dịch vụ khách hảng: “Xin chảo, tôi là Hạ Bắc.”
ông chú dịch vụ khách hàng khuôn mặt mỉm cười, nhin về phía Hạ Ngôn Hoan: “Hạ gia chi hổ, Hạ tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Hai người bắt tay nhau.
Ánh mắt Hạ Ngôn Hoan nhìn chằm chằm ông chú dịch vụ khách hàng, có loại cảm giác càng nhìn càng quen mắt.
Người đàn ông này, làm thế nào ông cảm thấy như ông đã gặp ờ đâu.
Từ cuộc đối thoại vừa rồi của quản lý Hoa Đằng cùng hắn nghe ra, vị trước mắt này tuyệt đối không phải là ông chú dịch vụ khách hàng bình thưởng.
Ánh mẳt ông chú dịch vụ khách hàng sau đó dừng ở trên người Tống Nhan: Tống gia có nữ nhân, nghiêng nước nghiêng thành, quả đung như thế a.”
Tống Nhan tuy rằng bị khen có chút đỏ mặt, nhưng vẫn tự nhiên
hào phóng đứng lên: “Xin chào Kiều tiên sinh.”
ông chú dịch vụ khách hàng cuối cùng nhìn Sở Trần, đi lên, vươn tay: “Sở thiếu.”
Hai chữ đơn giản nhất, có thể -trọng lượng rát nặng.
Giờ khắc này, mọi người ở đây đều ý thức được, ông chú dịch vụ khách hàng đúng là vì Sở Trần mà đến.
Sờ Trần khuôn mặt mỉm cười: “Kiều tồng, hân hạnh.””
Sở Trần ngẩng đầu đảo qua: “Để tôi chính thức giới thiệu cho mọi người một chút, Kiều tồng, Kiều Lang Vân, tổng giám đốc tập đoàn Linh Bảo, cũng là truyền nhân đời thứ chín của Linh Bảo Đường.” –
Bên trong phòng, một trận tĩnh mịch.
Tròng mắt Hạ Bắc sẳp nhô ra, thần săc đờ đẫn một trận.
Cả người giống như pho tượng hóa đá, không nhúc nhích.
Kiều tổng, Kiều Lăng Vân!
ỏng chú dịch vụ khách hàng?.