Bụp!
Ninh Tử Mặc trong lúc bất chợt một quyền vung ra, đánh vào hốc mắt Dương Khỉêm.
Dương Khiêm kêu thảm thiết một tiếng ngã xuống đất.
“Một quyền này, fà đánh thay Tiểu Cẩn.”
Trương Thành ở một bên hoảng
sợ, không nghĩ tới Ninh Tử Mặc lại đột nhiên đánh người.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Ninh Tử Mặc đã đi lên, trực tiếp kéo Dương Khiêm lên, lại lả một quyền.
“Một quyền này, là đánh thay Tiểu Cẩn.”
Bụp!
Bụp! Bụp!
“Một quyền này, là đảnh thay Tìẻu Cẩn.”
Một quyền tiếp lại một quyền, mặt Dương Khiêm trực tiếp bị đập thành đầu heo.
“Dừng tay lại!” Trương Thành phẫn nộ rống to, cả người tức giận đến phát run: “Ngươi xong
ròi!” Trương Thành ngẩng đầu đảo qua bốn phía: “Cảnh sát các người, vì sao trơ mắt nhìn hắn đánh người? Coi trời bằng vung sao?”
“Ninh Tử Mặc cùng Dương Khiêm hai người dính líu ẩu đả, hiện tại đâ khống chế được, tôi sẽ đưa hai bên về, thẩm vấn rõ ràng.” Giang Ánh Đào tuy rằng không biết dụng ý Ninh Tử Mặc đột nhiên đánh Dương Khiêm một trận, nhưng vẫn quyết đoản mờ miệng.
Dương Khiêm tức giận sắp hôn mê.
Au đả?
Rõ ràng là mình bị người ta đánh đập.
Hơn nữa, mổi một quyền đều lả
một câu nói giống nhau.
Điều này làm cho Dương Khiêm bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế trong lòng thậm chí dâng lên một ý nghĩ, rốt cuộc một quyền nào mới bắt đầu đổi câu nói, mổi một quyền đều là đánh thay Tiểu Cẩn, mấy chữ này làm nội tâm Dương Khiêm có chút phát điên.
“Ta sẽ nhớ ngươi.” Ánh mắt Dương Khiêm tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Ninh Tử Mặc.
Nếu như không phải hiện tại trường hợp như vậy, hắn nhất định phải lấy mạng Ninh Tử Mặc.
Lực chú ý của Sở Trần vẫn đặt ở xung quanh, lúc này, không khỏi khẽ nói một chút: “Thật vẫn là bình tĩnh lại.”
“Anh hoài nghi người cùa bọn họ
còn ờ bến tàu?” Giang Ánh Đào thấp giọng hỏi.
“Nếu như là một hai người, tránh được sự phong tỏa của tổ đột kích, thoát khỏi bến tàu Thiên Nghiệp, vậy không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng mà, lính đánh thuê Hắc Liêm xuất hiện ở bến tàu Thiên Nghiệp đêm nay, ít nhất có hai ba mươi người, nhiều người như vặy, muốn lập tức rời khỏi bến tảu Thiên Nghiệp, cán bản không cỏ khả nàng.” Sở Trần nói: “Bọn họ khẳng định đang tron.”
“Nhưng, tổ đột kích đã lục soát toàn bộ bến tàu.” Giang Ánh Đào nổi.
“Đừng quên, bên cạnh bọn họ còn có một vị kỳ môn cao thủ, môn chủ đến từ Vu Thần Môn, Ninh Quân Hà.” Sở Trần nói: “Chỉ cần Ninh Quân Hà sớm bố trí một cái kỳ môn trận pháp, muốn tránh qua tìm kiếm của người bình thường, dễ như trờ bàn tay.”
Nếu như lả bình thường, Giang Ánh Đào nhất định sẽ phản bác Sở Trần.
Nhưng giờ phút này Giang Ánh Đào lập tức lại nghĩ đến bùa hộ mệnh Sở Trần cho cô, quả thật có chổ thần kỳ.
“Vậy…anh có thể tìm được không?” Giang Ánh Đào hòi.
Sờ Trần ngẳng đầu đảo qua: “Cô xem bến tàu Thiên Nghiệp lớn bao nhiêu, các loại nhà kho lớn nhò, còn chất đầy hàng hóa, còn có các loại nhà container dựng lên, vân vân, lực lượng một mình tôi, muốn lục soát xong, độ khó cũng không nhỏ, đương nhiên, nếu như tôi vận khí tốt, có lẽ không bao lâu là có thể tìm được bọn hạ”.