VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC



Nhất định là vị đạo sĩ kia đã dạy cho Tống NhanKỳ môn chi thuật lạ trước khi rời khỏi nhà họ Tống.

“Còn có nhiềuđiều mà các người sẽ càng thêm đố kị.


Tống Khánh Bằng giải tỏa cảm xúc, đắc thắng nói, “Chị có biết
hiện tại chúng ta đi đâu không? Ngũ gia nhà họ Hoàng mời cả nhà chúng ta đến khách sạn Hoàng Đình uống trà.

Không bao lâu nữa, tôi sẽ gọi tiểu thư nhà họ Hoàng là chị dâu rồi.


Vừa dứt lời, sắc mặt Tống Nhan không khỏi thay đổi.

Tống Khánh Bằng nhìn thấy biểu hiện trong mắt Tống Nhan, không nhịn được cười haha, quay người rời đi.

“Nhà chú hai đúng là đã leo lên nhà họ Hoàng.


Trong lòng Tống Nhan thấp thỏm, đây không phải là chuyện tốt đối với gia đình cô.

Nếu nhà họ Hoàng thực sự kết thông gia với nhà họ Tống, Tống Mục Dương một nhà chắc chắn sẽ là người đứng đầu nhà họ Tống.

Dù sao, nhà họ Hoàng tuyệt đối không cho phép tiểu thư nhà họ Hoàng gả và bàng chi nhà họ Tống.

“Không phải vẫn còn chưa kết hôn sao.


Sở Trần nhìn chiếc xe từ từ lái ra ngoài, cười nói: “Có thề nhì ra, từ sự việc sáng nay Tống Khánh Bằng bị rắn cắn thì vận may hôm nay của nhà hắn không tốt lắm.


“Hoàng ngũ gia đích thân mời chú hai uống trà, chuyện này đã chắc chín mười phần rồi.



Tống Nhan không còn tâm tư muốn dạo bên hồ, lập tức đi bộ trở về biệt thự.

Sờ Trần đi theo phía sau, ngay khi Tống Nhanvừa tới nhà và ngồi xuống ghế, Sở Trần liền hỏi: “Bà xã à, em có biết ngày sinh nhật của Tống Khánh Bằng không?”
“Ai biết được.


Tống Nhan trợn mắt, “Sao anh lại
hỏi chuyện này? Anh nghĩ mình là ai? Anh cho rằng mình là Trương Đạo trườngsao?”
Trong năm năm qua, Tống Nhan đã hơn một lần nghe thấy những từ như” Ngày sinh tháng đẻ “trong miệng Trương Đạo trưởng.

“Dù sao cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, tôi muốn vẽ một vòng tròn bùa chú để nguyền rủa hắn.

” Sở Trần đáp.

Không thể nhận được câu trả lời trong miệng Tống Nhan, Sở Trần đành đi xuống lầu.

Lần này Tống Nhan không hỏi Sở Trần đã đi đâu, tên này trong miệng không có lời nào đáng tin cả.

Màn đêm bao trùm.

ở bên kia TốngHồ, Sở Trần nhìn lướt qua căn biệt thự nơi gia đình Tống Mục Dương ở.

Cửa đã bị khóa, cửa sổ cũng đã được đóng chặt lại.

“Khá là nghiêm túc cẩn trọng.


Sở Trần tự lẩm bẩm, híp mắt, “Có điều, còn không làm khó được
tôi.



Sở Trần thân ảnh biến mất ở trong góc tường tối.

Khoảng mười phút sau.

Một thân ảnh rời khỏi biệt thự của Tống Mục Dương.

“Tên con trai này của Tống Mục Dương đã học được kỳ thuật của Hắc Vu nhất phái, nguyên lai là bái nhập Vu Thần Môn.


Sở Trầnhướng cổng ngoài nhà họ Tống đi ra.

“Vu Thần Môn những năm gần đây phát triển mạnh mẽ, đã thành trụ cột vững vàng cùa Hắc Vu nhất phái.


Sờ Trần tự nhủ: “Bất quá, tên nhà họ Tống này quá rác rưởi.


Khóe miệng Sở Trần nhếch lên.

Hắn từtrong phòng của Tống Khánh Hạctìm thấy một cái ngày tháng năm sinh.

Hắn tùy tiện vẫy tay bắt một chiếc xe Taxi.

“Đại ca, đưa tôi tới chỗ bán giấy
vàng gần nhất.


Sở Trần nói.

Anh tài xế sửng sốt,nhịn không được không khỏi nhìn về phía Sở Trần, một lúc sau mới gật đầu.

Chưa đầy nửa giờ.

Xe dừng ở đầu phố nọ, “Ở cuối con phố cổ này, có một nhà bán thứ đó.


Tài xế nhìn bóng dáng Sở Trần biến mất trong ánh đèn mờ ảo, nhịn không được lẩm bẩm nói: “Ban đêm, vị thiếu gia này, không
phải là đi làm chuyện xấu chứ?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi