VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


Hai má Tống Nhan nhanh chóng ừng hồng: “Quân tỷ tỳ, tỷ càng đẹp hơn.”
Hai người khen ngợi lẫn nhau một hồi sau đó, thế nhưng lập tức trở nên quen thuộc, gạt Sờ Trần sang một bên.

Nam Cung Quân từ trên cổ tay
lấy xuống một cái vòng tay, đưa cho Tống Nhan: “Lần đầu tiên gặp mặt, Quân tỷ tỷ cũng không có thứ gì khác cho ngươi, chì là một cái vòng tay, ngươi đeo đi.”
“Làm sao có thể.” Tống Nhan vội vàng mờ miệng, cuối cùng dưới sự kiên trì của Nam Cung Quân đeo vào, Nam Cung Quân nắm tay Tống Nhan, lúc này nhớ tới Sờ Trần, ở trước mặt Sở Trần giương lên một chút: “Trần Trần, ngươi xem tay Nhan Nhan phối với cái vòng tay này, có phải đặc biệt đẹp hay không?”
“Cực kỳ đẹp.” Sở Trần gật đầu.

Cậi vòng tay này, há chỉ là đẹp măt, chỉ có Sở Trần rõ ràng lai lịch của cái vòng tay này.

Trong vòng tay ẩn chứa Kỳ Môn thuật, chì riêng trận pháp, một khi
kích phát, cũng đù để ngăn đòn toàn lực của bất kỳ tên võ đạo Tông Sư nào.


Có thể nổi, chỉ cần Tống Nhan không chủ động cầm lấy chiếc vòng tay này, cho dù là võ đạo Tông Sư, cũng đừng mơ tường làm tổn thương cô.

Đây là một món quà lớn.

Mấy người đi vào đại sảnh, biết sư phụ Sở Trần tới, trưởng bối Tống gia cũng đều đi ra.

Tống Trường Thanh tự mình pha trà chiêu đãi Nam Cung Quân: “Cô Quân, mời uống trà.”
‘Cô Quân’ là Nam Cung Quân bảo cho bọn họ xưng hô vởi minh, cũng không thể gọi mình là Nam Cung sư phụ đi.

Nam Cung Quân cười gật đầu: “Lão gia tử không cần khách khí, tôi lần này xuất hiện, chính là thảm Trần Trần, còn có, thuận tiện giải quyết một vấn đề nan giải của hắn.”
Nghe vậy, Sở Trần lúc này mới nhớ ra, vội vàng nói với Tống Thu: “Tiểu Thu, cậu đi gọi Tiểu Mặc cùng Dương Tiểu cẩn tới.”
vết thương trên mặt Dương Tiểu Cẩn.

Con ngươi Tống Nhan cũng không khỏi phát sáng.

Sờ Trần từng nói qua, trong thiên hạ, chỉ có hai người có thể chữa khỏi Cho Dương Tiểu cẩn, một trong số đó chính ià Quân tỷ ty trước mắt.

Nam Cung Quân cầm lấy chén
trà: “Tôi lấy trà thay rượu, cảm tạ các vị 5 năm qua chăm sóc Trần Trần.

Mấy người Tống gia vội vàng cầm chén.

Bọn họ tuy rằng không biết bản lĩnh của Nam Cung Quân, thế nhưng, năng lực từ trên người Sở Tran bày ra, có thể thấy được một chút.


Bên ngoài đại sảnh, Trương Vận Quốc vừa thu thập một tin tức mởi nhất, vội vàng đến gần đại sảnh.

“Sở thiếu.” Trương Vận Quốc thần sắc ngưng trọng: “Dương Thành bên kia có tin tức…”
Thanh âm Trương Vận Quốc đột nhiên dừng lại, tròng mắt phảng phất đều muốn lồi ra nhìn Nam
Cung Quân ngồi bên cạnh Sờ Trần
Tựa như gặp phải sét đánh.

Quân tiên tử!
Cửu Huyền Cửu Mạch, 9 vị nhân vật đứng ở đỉnh phong giới võ giả.

Thế nhưng tối nay, xuắt hiện ờ Tống gia.

Bùm.

Trương Vận Quốc không khống chế được hai chân mình: “Báì kiến Quân tiên tử.”
Nam Cung Quân có chút bất ngờ, cô cũng không biết Trương Vận Quốc, thản nhiên nhìn thoáng qua, xua tay nối: “Đứng!ên nói chuyện.”
Một màn này, làm đám người Tống Trường Thanh chấn động.


Đó chính là Trương đạo trường, 5 nãm qua, Tống gia dựa vào thủ đoạn thần kỳ của Trương đạo trường, mới khởi tử hồi sinh.

Nhưng Trương đạo trưởng trước tiên nhìn thấy sư phụ Sờ Trần, đĩ nhiên là giống như phản xạ có điều kiện quỳ xuống.

Địa vị giang hồ của sư phụ Sờ Trần so với trong tưởng tượng của bọn họ còn cao hơn nhiều.

Nếu không phải quan hệ cùa Sờ Trần, chỉ sợ cả đời bọn họ cũng không có cơ hội cùng nhân vật thần tiên như vậy ngồi cùng một chỗ uống trà đi.

“Dương Thành làm sao vậy?” Sờ Trần hỏi một tiếng.

Trương Vận Quốc phục hồi tinh thần lại, cúi đầu trầm giọng nói: “Phái Sư Nam Mỹ chính thức kháng cáo lên chính phủ, nói đại diện dự thi của bọn họ trong lúc Sư Vương tranh bá bị đối xư không công bằng và bị nhục nhã,
yêu cầu chính phủ phải cho một lời giải thích, đồng thời, Phái Sư Nam Mỹ còn nói, nếu như chính phủ không cho một lời giải thích thỏa đáng, Phái Sư Nam Mỹ sẽ phái võ đạo Tông Sư, đến Trung Quốc, tự mình đòi giải thích.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi