VỨT BỎ CHÀNG RỂ NGỐC


“Tam tiểu thư, hôm nay tôi đặc biệt nấu cháo cho cô.” Thím Tường nhìn Tống Nhan, toát ra nụ cười ý vị thâm trường: “Bồi bổ than thể.”
Tống Nhan giật mình, khuôn mặt xinh đẹp nhát thời thêm một chút ừng hồng.

“Cậu ba, hôm nay tôi cũng đặc biệt nấu cháo cho cậu.” Ánh mắt thím Tường nhìn về phía Sở Trần, khuôn mặt đồng dạng toát ra ý vị thâm trường ý cười, vẫn là bốn chữ: “Bồi bổ thân thể.”
Mặt cậu Sờ dày hơn rất nhiều, kéo tay Tống Nhan đi tới.

Sau khi ăn sáng, tiếng sáo nhẹ nhàng truyền đến từ xa.

“Quân tỷ bảo anh qua.” Sờ Trần nhìn Tống Nhan, thanh âm ôn
nhu: “Anh rảnh rỗi liền đến công ty tim em.”
Tống Nhan nhu thuận gật đầu, trong đầu không tự chù được hiện lên hình ảnh kiều diễm tối hôm qua, hai má nhất thời lại đỏ lên: “Em đến công ty trước đi.”
Đề lại một câu, vội vảng xoay người rởi đi.

Nhỉn bống lưng Tổng Nhan, khuôn mặt Sờ Trần cũng theo bản năng hiện lên nụ cười hạnh phức.


ôm mỹ nhãn về.

Đây là mục tiêu lớn nhất của anh ờ Tổng gia.

Bên hồ Tống, trên cột hoa mai.

Áo trắng phiêu phiêu, tóc theo gió, một khúc âm xong, Nam
Cung Quân nhìn Sở Trần, chế nhạo cười khẽ::Trần Trần, thoạt nhìn tâm tình không tệ nha.”
Sờ Trần ho nhẹ một tiếng: “Quân tỷ tỷ, chào buổi sáng.”
“Trước khi ngươi dậy, Trương Vận Quốc tới tìm ngươi, nhưng, ta không để hắn quấy rầỵ ngươi.” Nam Cung Quân nói: “Hắn đã tra được một bộ phận danh sách, về đoàn võ sư Nam Mỹ bên kia.”
“Trương đạo trường nhanh như vậy tra được?” Sở Trần kinh hỉ, anh càng ngày càng cảm thấy Trương đạo trường là tài liệu tốt đế điều tra, lúc trước điều tra chính là tinh báo của Thiền Thành, cỏ Thanh Phong đạo trưởng trọ’ giúp, Trương đạo trưởng có thể thuận buồm xuôi gió, không có gì ngạc nhiên, nhưng lúc này đây hắn điều tra
chính là đoàn võ sư Nam Mỹ, có thể nói là đề tài siêu cương, Trương đạo trưởng thế nhưng còn có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.

Nhân tài như vậy nếu tiến vào Cửu Huyền Môn khổ tu, quả thực quá mức chôn vùi.

Hắn thích họp làm thủ lĩnh tình báo, mơ hồ ờ thành phố.


Trương Vận Quốc nằm mơ cũng không nghĩ ra, hắn cố gắng biểu hiện muốn tiến vào Cửu Huyền Môn, lại bất tri bất giác, đường càng đi càng hẹp…
Sờ Trần hy vọng hắn ở lại.

“Lại nói tiếp, đoản võ sư Nam Mỹ còn rất coi trọng ngươi.” Nam Cung Quân nhln Sở Trần, khuôn mặt mỉm cười nói: “Ngày hôm
qua trong đội ngũ Nam Mỹ đã khởi hành, ít nhất có 5 gã cao thủ cách đấu cưởng đại, thực lực của bọn họ có thể so với võ đạo Tông Sư.”
Tầm mắt Sở Trần nhẹ nhàng híp lại.

Đối phó với một mình anh, không cần dùng đến 5 gã võ đạo tông sư.

“Giới quyền anh Nam Mỹ, thế tới hùng hổ, nói không chừng không chỉ hướng về phía ta.” Sở Trần nói: “Ta hoài nghi bọn họ chỉ là muốn mượn cơ hội này, ý đồ đến Trung Quốc biểu hiện một chút uy phong gọi là cao thủ cách đấu của bọn họ.”
“Chỉ bằng bọn họ?” Ánh mắt Nam Cung Quân mang theo hoài nghi nhìn Sở Trần.

“Có lẽ, bọn họ cảm thấy mình thiên hạ vô địch.” Sở Trần cười cười, không hề phỏng đoán ý đồ của đoàn võ sư Nam Mỹ nữa: “Quân tỷ tỷ, tỷ có ý nghĩ gì không?”
“Người đến là khách” Nam Cung Quân nói: “Trương đạo trưởng tra được tin tức, bọn họ 1 giờ chiều sẽ đến sân bay Dương Thành, chúng ta đi đón họ.”
Sờ Trần nhướng mày: “Đón họ?”
“Đương nhiên rồi.” Nam Cung Quân cười khanh khách: “Mặc kệ bọn họ có mục đích gì, ngay tại chỗ đuổi bọn họ trở về.”
Sờ Trần ngây người.

Nhịn không được não bổ sung một bức tranh….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi