VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Bốn chữ “Vứt Đi nương nương” vừa được hắn thong thả nói ra, sâu trong ký ức của nàng liền hiện lên một điều gì đó. Mục Tiểu Văn thoáng rùng mình.

Hắc y nhân!

Lần đầu nàng cùng Khinh Phong đi dạo ở Đắc Tiên viện đã gặp được tên hắc y nhân này, người từng âm mưu cùng Nhược Di hãm hại nàng, người sau này đã từng mấy lần muốn giết nàng!

Vừa nhớ đến hắn, thì nỗi sợ hãi của nàng đối với hắn cũng một lần nữa hiện lên rõ ràng, ngay cả cái bàn bên người hắn cũng tạo cho nàng một cảm giác áp bức như đang đứng trước phiên tòa. Mục Tiểu Văn bình tĩnh cau mày nói: “Ngươi sao lại ở đây?” Thạch Diêu tìm ngươi sao?”

Hắc y nhân không che đậy vẻ kinh ngạc của mình nói: “so với hai năm trước, ngươi thật ra đã thay đổi rất nhiều. Lúc đầu rõ ràng ngươi là một tiểu công tử nhát gan như chuột nhưng lại nóng nảy muốn thể hiện chí khí anh hùng của mình, hôm nay lại có chút can đảm a.” hắn lại cười lạnh một tiếng, “Lúc đầu ta không biết ngươi là nữ tử, nếu biết, bằng ta – một người có nhiều điều tốt như vậy, ngươi đã sớm trở thành một vật trong tay ta, như những nữ tử khác, trong lòng chỉ có một mình ta mà thôi.”

Lời nói này của hắn có chút cuồng vọng, nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ làm người khác cảm thấy phản cảm, nhưng từ trong miệng hắn nói ra, lại có loại cảm giác đương nhiên, cao cao tại thượng. dung mạo của hắn thật đắc ý, cho dù âm trầm cũng toát ra một khí thế lạnh lẽo không thể bị xúc phạm. nếu như nghĩ lại lời nói của hắn. . .

Hắn là đệ đệ của Khinh Phong ư?

Mục Tiểu Văn nhíu mày: “Ngươi tại sao lại bắt ta đến đây? Vì Thạch Diêu sao?”

Hắc y nhân không đáp, hỏi ngược lại: “tại sao lúc đầu ngươi lại giúp hắn?”

“Giúp cái gì?”

” Trong Đắc tiên viện, ngươi tại sao lại giúp Khinh Phong trốn thoát?”

“Giúp cũng đã giúp rồi, có cái gì để hỏi chứ.”

Hắc y nhân mặt càng âm trầm, “Nói, ngươi tại sao lại giúp hắn?”

Giờ phút này rồi, mà hắn cũng cắn chặt, không chịu buông tha ột chuyện nhỏ như vậy, Mục Tiểu Văn có chút không hiểu. Hơn nữa, nàng cũng không giúp Khinh Phong bao nhiêu. Nếu như hắc y nhân cố tình muốn truy cứu, sẽ không lãng phí thời gian hỏi tin tức từ nàng a. Nàng cũng không cho rằng bản thân có thể ngay lúc đó xoay chuyển càng khôn

Mục Tiểu Văn đột nhiên có cảm giác kỳ dị, cảm giác hắc y nhân kia. . . trở nên ngây thơ a.

Mục Tiểu Văn hỏi: “quan trọng sao?”

Hắc y nhân nhíu mi: “Không quan trọng sao?”

Mục Tiểu Văn: “. . .”

Không khí vốn âm trầm giờ phút này có chút buồn cười.

Hắc y nhân tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Mục Tiểu Văn, cười lạnh nói: “so sánh với hai năm trước, lá gan của ngươi lớn hơn không ít nhỉ. Ngươi muốn biết ta tại sao lại đuổi giết Khinh Phong sao? Rất đơn giản, ta không thích nhìn hắn. Muốn biết ta tại sao muốn giết ngươi sao? Rất đơn giản, bằng hữu của hắn chính là địch thủ của ta.” Hắn bước đến gần, nắm cằm của Mục Tiểu Văn, “Hắn bây giờ làm hoàng đế, ta thấy hắn lại càng không vừa mắt. Ngươi bây giờ rơi vào tay ta, sẽ không có kết cục tốt đâu. Hơn nữa ngươi biết có thêm Thạch Diêu, kết quả. . . Ngươi có thể đoán được chứ?”

Những chữ sau cùng hắn nói rất chậm, âm lãnh như rắn. Cằm của nàng bị hắn gắt gao bóp mạnh, cảm thấy đau đớn. ánh mắt màu đồng mị hoặc chúng sinh giờ đây lại mang theo oán khí sâu nặng, phảng phất như hắn đã nhẫn nhịn rất lâu, giờ đây bộc phát, thời gian dài thế giới đều như bị bao phủ bởi một lớp băng.

Mục Tiểu Văn ý thức được, lần này nàng thật sự gặp nguy hiểm.

Hắc y nhân, hay chính là hắc y nhân của hai năm trước. sát khí âm lãnh chính là bản tính của hắn.

“Ta giúp hắn là bởi vì. . .” Hắc y nhân buông lỏng tay ra, Mục Tiểu Văn vuốt vuốt gương mặt, tiếp tục nói: “bởi vì chúng ta vốn là huynh đệ. vì huynh đệ, sẽ giúp họ điều gì đó. Đây không phải rất tự nhiên sao?”

Lúc này có kêu trời cũng như không, đã mất linh rồi, mà đợi người khác tới cứu chỉ sợ rất tốn thời gian, chỉ có thể vừa nói vừa xem sắc mặt của hắn, tự mình cứu mình thôi.

Hắc y nhân đi thong thả quay về ghế ngồi xuống, vừa khôi phục sự âm lãnh. liếc mắt nhìn Mục Tiểu Văn một cái: “Nếu là ta gặp khó khăn, ngươi sẽ cứu ta sao?”

Mục Tiểu Văn sửng sốt: “ta sẽ không cứu.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy cổ tay hắc y nhân có chút động đậy, đầu gối bên trái của Mục Tiểu Văn liền trúng đạn, một âm thanh thanh thúy vang lên, đau đớn kịch liệt làm cho nàng kêu thảm thiết, không tự chủ mà quỳ xuống, co quắp tê liệt ngã xuống đất. Lần này bất thình lình xảy ra nên Mục Tiểu Văn chịu đựng đau nhức khó tin mà hắn: “Ngươi. . .”

Hắc y nhân chậm rãi nói: “Quên những lời lúc nãy ta vừa nói soa? Rơi vào tay ta, ngươi sẽ không có kết cục tốt. ta Hỏi lại ngươi, nếu là ta gặp khó khăn, ngươi sẽ cứu ta sao?”

Mục Tiểu Văn tức giận nổi lên, cũng không quan tâm có làm cho hắn tức giận hay không, cắn chặt răng nhịn đau nói: “Ngươi mấy lần muốn giết ta, ta tại sao muốn cứu ngươi?”

“Nếu sau này ta không giết ngươi thì sao?”

“Ngươi là người âm tàn, gặp nạn cũng là do ngươi tự làm bậy, sao ta lại cứu ngươi chứ?”

“Khinh Phong cũng là người âm tàn, tại sao ngươi vẫn cứu hắn?”

Mục Tiểu Văn thoáng trầm mặc một chút, nói: “Khi đó hắn đối với ta rất tốt.”

“Nếu ta cũng đối xử tốt với ngươi?”

Loại câu hỏi này. . . Chẳng lẽ hắc y nhân có khúc mắc gì sao?

“Ngươi sao lại đối xử tốt với ta chứ? Nếu ngươi tốt với ta, ta cũng sẽ cứu ngươi thôi.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy cổ tay hắc y nhân có chút động đậy, đầu gối bên phải của Mục Tiểu Văn liền truyền đến một trận đau nhứt, Mục Tiểu Văn kinh ngạc mà mở rộng miệng, chỉ cảm thấy ngay cả trái tim cũng đau nhức, tiếng rên rỉ cũng khó có thể dồn lại trong cổ họng. Hồi lâu, đau nhức lan tràn ra, Mục Tiểu Văn ôm lấy hai đầu gối nằm trên mặt đất, nước mắt chảy ra.

Rất đau, rất đau a.

Hắc y nhân tay dùng một ít lực, chén trà liền vỡ vụn. Hắn hung hăng mà đem mảnh nhỏ quăng ra xa, toàn thân ức chế không được mà nổi lên tức giận: “Nói bậy! Ngươi sao có thể đối xử tốt với ta! Ta cho dù đối tốt với ngươi, ngươi cũng chỉ đối tốt với Khinh Phong, Khinh Phong có cái gì tốt, mà mọi người các ngươi đều hết lòng vì hắn! Rõ ràng ta mới là con của hoàng hậu, mới là thiên tử chân chính, hắn bất quá chỉ là một người ca xướng, chỉ biết học theo nương của hắn lấy lòng người khác! Như vậy đã làm cho các ngươi đối với hắn khăng khăng một mực? ! Hắn mới là người âm hiểm thật sự, là các ngươi ngu ngốc chưa gặp qua mà thôi! Ta đã rất cố gắng rồi, vì sao mẫu hậu luôn chê ta không được lòng phụ hoàng? Dựa vào cái gì chứ?!”

Thì ra còn có chuyện như vậy. Đây là lần đầu tiên Mục Tiểu Văn nghe được chuyện gia đình của Khinh Phong, cũng là lần đầu nàng biết được ân oán của hai huynh đệ này. Cố hết sức mà đáp lại nói: “mọi chuyện đều có nguyên nhân. Khinh Phong có thể được phụ hoàng của ngươi yêu thích, tất nhiên có nguyên nhân. Không nói đến cái chỉ cần nói đến việc kiên nhẫn thì ngươi đã không bằng hắn rồi. Ngươi dễ kích động, tâm tình táo bạo, có chút việc cũng tức giận, có thể nào làm đại sự? Hơn nữa, ngươi chỉ nhìn thấy một mặt của hắn, còn về việc hắn đã từng đổ biết bao nhiêu máu cùng mồ hôi, ngươi có từng để ý chưa?”

Hắc y nhân phát tiết xong, dường như tốt hơn nhiều, cười lạnh nói: “Ngươi cái gì cũng không biết, dựa vào cái gì mà ở đây giáo huấn ta? !”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi