Không biết Quý Tử Ngôn đang suy nghĩ gì mà không có lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn đại sảnh ồn ào. Đôi mắt đen sâu mông lung, tựa như nơi sâu nhất của linh hồn có thứ gì đó như cô độc phát ra, tất cả cứ giãy dụa trong hắn.
Thạch Diêu đợi một lát thấy hắn không có thái độ gì nên không tránh khỏi nóng ruột. Nàng ta cũng không dám quấy rầy nên đành oán hận mà đem mấy đầu ngón tay bóp chặt vào lòng bàn tay, âm thầm tức giận. Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng nhếch lên, nàng ta gọi hạ nhân tới, nói nói gì đó, vẻ mặt ẩn ẩn quyết tâm, thỏa mãn.
Ngoài kia chẳng phải có người nói muốn mua Văn nương nương sao? Nếu vậy thì bán nàng đi cũng không tồi. Sau khi bán đi thì tức là vào động phòng! Việc này cho dù Văn nương nương còn sống thì còn ai dám thu một kẻ rách nát chứ?
Thạch Diêu nhìn phía đại sảnh, nơi đó, người của nàng đang chuẩn bị tham gia đấu giá đêm đầu tiên của “thiên kim tiểu thư” Mục Tiểu Văn. Có khá nhiều nam tử nổi danh tranh đoạt muốn mua, ngay cả tên nam tử thanh tú vừa cứu Mục Tiểu Văn cũng vung tiền như rác.
Thạch Diêu tức giận, ban đầu biết nhau nàngnhìn ra được Mục Tiểu Văn có chỗ nào hấp dẫn, đặc biệt. Hừ, chỉ tiếc, hết thảy không phải do bọn họ!
Đại sảnh bên trong liên tục nóng lên.
Khi tên nam tử to béo lúc trước mua với giá cao thì Thạch Diêu hài lòng nhìn mặt Mục Tiểu Văn xám như tro tàn.
… — …
Rõ ràng mới giữa trưa nhưng Mục Tiểu Văn lại một lần nữa bị đưa vào phòng để cho người mua với giá hưởng dụng đêm đầu tiên của nàng. Tưởng rằng sắp được sống sót, không ngờ, lại rơi vào địa ngục một lần nữa. Mặc dù biết Thạch Diêu đang ở đây, có kéo dài thời gian cũng không được bao lâu nhưng sao lại nhanh như vậy chứ?
Mục Tiểu Văn nhìn người nam tử to béo trước mặt không khỏi cười khổ. Thạch Diêu cho tên nam tử này một vạn lượng vàng để hắn đấu giá mua được nàng lần nữa, thật đúng là…
Trước sau cũng chỉ chừng một giờ, thế mà cuộc đấu giá khi nãy đã phá tan kế hoạch của nàng. Có lẽ nên tận lực kéo dài được chút nào hay chút đó. Đáng tiếc, nàng cảm giác mình rất mệt mỏi rồi, nên cũng chẳng còn tâm tư nữa.
Nhìn vết máu trong lòng bàn tay, đó là khi kết quả của cuộc đấu giá được công bố, nàng len lén đem cây trâm giấu trong lòng bàn tay nhưng lại bị công tử thanh tú kia nhanh chóng đoạt lấy nên lưu lại một vết rách. Máu tươi chảy ra, một trận đau đớn toàn tâm, nàng ngẩng đầu nhìn công tử kia, ánh mắt của anh ta như đang nói với nàng rằng: Phải sống!
Mặc kệ như thế nào đều phải sống sót!
Mục Tiểu Văn thở dài một hơi. Được rồi, cho dù có chịu nhục thì cũng phải sống sót.
Nàng mỉm cười với nam tử to béo trước mặt:
- Công tử, hôm nay ngươi có tin tưởng thành ý của ta?
Nam tử to béo cười hắc hắc không nói gì, chậm rãi đi tới. Sao hắn có thể lại tin tưởng Mục Tiểu Văn chứ? Mặc dù xướng khúc là do mọi người đề nghị nhưng nàng nhân tiện đề cao danh khí, cũng không phải muốn một lần nữa theo người tốt ư? Vả lại hắn lại vô tình có được một vạn lượng vàng mua đứt tiểu nương tử, sao còn ngu ngốc mà cho rằng tất cả chỉ là để hắn đến thuần phục nàng mà thôi? Nguyên nhân sâu xa này hắn không biết được, hắn chỉ biết được có người có lòng tốt cho hắn cơ hội chiếm được tiểu nữ tử, sẽ hảo hảo mà hưởng thụ.
Trước mắt là tiểu nương tử, mau mau tới mà hưởng thụ sự tuyệt vời nào!
Hắn đi cũng không có mạnh, tiếng bước chân trong phòng cũng không vang; nhưng mỗi khi tiếng bước chân nhẹ nhàng tiếp xúc với mặt đất động lên thì như đánh vào lòng Mục Tiểu Văn.
Mục Tiểu Văn cố hết sức làm cho chính mình cười, cố hết sức không để cho trái tim mình tuyệt vọng. nàng nói với chính mình rằng đời người chẳng phải lúc nào cũng tươi đẹp, được sống đã, thời gian sau này sẽ từ từ phủ mờ đau thương.
TSm màu vàng đơn bạc bọc lấy thân thể, một đầu tóc dài hỗn độn xõa tung phía sau, trong mắt ánh lên sợ hãi cùng ngấn nước, trên mặt cố chống đỡ để hiện ra nụ cười gượng gạo như có như không. Tâm lý nam tử to béo căng thẳng, cái khát vọng muốn ôm nàng vào ngực thật mãnh liệt. Hắn bước vội vài bước.
- Tiểu nương tử, xuân tiêu một khắc, ta giúp nàng cởi áo. – ngồi bên giường, nam tử to béo cười tới chảy nước miếng, đưa tay dò xét hướng trước ngực nàng.
Mục Tiểu Văn nhắm chặt hai mắt lại.