VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Vứt đi nương nương không chỉ là có nghĩa về mặt tinh thần mà còn có nghĩa về mặt vật chất. Mục Tiểu Văn định nói với Dực nhi một chuyện nhưng lại thôi, chỗ ở mới mà hôm nay bọn họ tới chính là “Vu cư”.

Hai chữ “Vu cư” nằm chình ình phía trên bị mạng nhện giăng tơ chằng chịt đường hoàng mà đối mặt với Mục Tiểu Văn. Giẫm lên mớ ngói vỡ, xuyên qua đám cỏ dại rậm rạp, khẽ che miệng lại, nàng đẩy cánh cửa khép hờ bị tro bi phủ d lớp.

Trên giường có hai bọc vải được người ta bỏ lại, mở ra xem thì trừ một hai kiện xiêm y tinh tế thì còn lại đều là y phục vải thô. Không đoán cũng biết xiêm y tinh tế dùng để mặc khi đi ra gặp người, còn y phục vải thô là để nàng mặc hàng ngày. Thật đúng là tỷ mỷ chu đáo.

Mục Tiểu Văn có chút kỳ quái, họ tưởng rằng cứ như vậy thì có thể vây khốn nàng sao? Quần áo và vân vân.. chỉ cần tìm cha mẹ tể tướng xin tiền là được.. Lan phi các nàng cũng quá ngốc rồi.

- Tiểu thư, các nàng đã đem đi toàn bộ số châu báu mà trước kia lão gia và phu nhân tặng cho người. – Dực nhi tức giận mà nói. – Các nàng cũng thực quá đáng mà.

Mục Tiểu Văn đương định nói gì đó những thoáng thấy bóng một nha hoàn rụt rè sợ hãi đứng bên ngoài cửa không xa, có lẽ nàng ấy không dám đi vào. Nghĩ rồi Mục Tiểu Văn bước ra ngoài, lên tiếng hỏi nha hoàn:

- Có chuyện gì sao?

- Lan phi nương nương nói, sợ phế… Vứt đi nương nương trên đường bị đói… cho nên sai Tiểu Dĩnh tới đưa đồ ăn, phế… Phế khí nương nương ăn tốt hơn lộ… – nha hoàn cúi đầu, thanh âm vốn đã nhỏ, càng về sau lại càng nhỏ hơn, cơ hồ không nghe được gì.

Mục Tiểu Văn tiếp nhận chiếc rổ từ tay nha hoàn, mở ra thì nhìn thấy toàn những thứ làm cho người ta không muốn ăn, nàng dở khóc dở cười. Có thể tưởng tượng được ánh mắt đắc ý của Lan phi khi ra lệnh cho nha hoàn làm việc này. Khẽ thở dài, nàng đậy chiếc rổ lại, hạ giọng nói:

- Ta biết rồi, ngươi đi đi!

- Còn có… còn có, Lan phi nương nương nói.. phế… Vứt đi nương nương phải mau trở lại, nếu không việc sẽ chất đống lại trong mấy ngày.. không làm nhanh sẽ không kịp. – thấy Mục Tiểu Văn không phản ứng, nha hoàn run run nói tiếp. – Lan phi nương nương nói, sau này phế… Vứt đi nương nương tuy ăn mặc không giống với nha hoàn hạ đẳng nhưng sẽ có cuộc sống giống với hạ đẳng nha hoàn… . – mỗi khi phải dùng tới cách xưng hô kia, Tiểu Dĩnh đều lắp bắp hạ thanh âm xuống thật thấp làm cho người ta nghe không được tự nhiên. Những Mục Tiểu Văn đã sớm không quan tâm tới mấy cái chuyện cỏn con này rồi.

- Cái gì? – còn muốn nàng làm việc sao? Lan phi này đúng là lộ chân tướng của một mụ độc ác mà! Khoan đã, nàng tính tính, tu tập phòng ốc, cái ăn cái mặc, còn phải mướn người giúp nàng làm việc nữa, lần này nàng nhất định phải mượn tiền của cha mẹ Tể tướng mới được. Nghĩ một hồi, nàng thở hắt ra một hơi. – Ta biết rồi, ngươi đi đi!

Nha hoàn đi xa, Mục Tiểu Văn cùng Dực nhi thay xiêm y, nơi tiếp theo họ cần đến chính là phủ Tể tướng.

Biết vợ chồng tể tướng rất sủng nữ nhi nhưng chứng kiến cảnh nha hoàn vừa mới kinh hỷ chạy về thông báo, “cha mẹ” của nàng liền tự mình ra đón, Mục Tiểu Văn nhịn không được mà lệ chảy xuống không ngừng.

- … Cha! – môi run run, rốt cuộc nàng bật hô một tiếng, phảng phất trước mặt nàng là một người cha phong cốt thanh tú hòa ái dễ gần… trong tiềm thức nàng nghĩ, thật đúng là cha mình rồi.

Ôm chặt lấy cha không kiêng nể gì mà khóc òa, bên cạnh là một người mẹ xinh đẹp quý phái đôn hậu.. một khắc cũng không muốn rời đi.. Tựa hồ nàng muốn đem toàn bộ sự ủy khuất mình phải chịu mấy ngày nay mà phát tiết, sau một hồi khóc lóc ni non, rốt cuộc cũng lấy lại được sự bình tĩnh vốn có.

Trong phủ tể tướng bận rộn hẳn lên, khuê phòng cũ của tiểu thư rõ ràng đã quét dọn giờ lại quét dọn thêm một lần nữa. Trước đó vài ngày, những thứ mà tiểu thư thích đã được thu dọn cẩn thận đến. Tiểu thư thích ăn gì, mấy ngày trước cũng đã được chuẩn bị, bây giờ chỉ cần làm là xong.

Vương Uyển Ngữ tự mình xuống bếp xem xét, bà sợ đồ ăn không hợp khẩu vị của Tiểu Văn. Mộc tể tướng thì như một chủ nhà đích thực, đứng chỉ huy này chỉ huy nọ rất chu đáo chi tiết. Mục Tiểu Văn đứng nhìn bóng lưng hai người mà khóc bù lu bù loa.

Nhìn Mục Tiểu Văn ăn nuốt ngấu nghiến, Vương Uyển Ngữ nghẹn ngào khóc:

- Văn nhi, sao con lại gầy như vậy?

Mục Tiểu Văn không rảnh trả lời chỉ lo lấy thức ăn cho vào miệng và nhai. Thức ăn trong địa lao chẳng ngon lành gì nên bây giờ tranh thủ phải hảo bồi bổ bản thân một chút.

- Tính tình của con hình như đã thay đổi. Chuyện trước kia con vẫn không nhớ được chút gì sao?

Mục Tiểu Văn ngừng ăn ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt ân cần của Vương Uyển Ngữ. Một cảm giác không an toàn không hạnh phúc nảy lên, nàng buông bát xuống, đi tới ôm cổ Vương Uyển Ngữ và khóc.

Nếu biết nàng không phải là con gái của họ, có phải hay không sẽ không còn muốn nhìn thấy nàng nữa? Nàng thực may mắn lắm mới gặp được cha mẹ tốt thế này.

Không có quyền thế, không có mưu kế, chỉ là thuần túy phụ thân mẫu thân yêu thương nàng hết mực. Cứ như vậy, tất cả mọi người đều được hạnh phúc, không được sao?

Vương uyển ngữ luống cuống tay chân, vỗ lưng Mục Tiểu Văn nói: “Văn nhi, không nhớ được thì không cần nhớ, đừng khóc nào.”

Mộc tể tướng cũng nói: “Văn nhi, cha nương cũng không phải buộc con nhớ lại , kỳ thật, nhớ không được cũng tốt.”

Mục tiểu văn khóc một trận, lau lau nước mắt, một lần nữa ngồi xuống.>“… Cha, … Nương, nếu như Văn nhi trở nên không giống như Văn nhi của trước đây , cha mẹ còn cần con không?”

Vương Uyển Ngữ nghẹn ngào nhìn Mục Tiểu Văn, ôn nhu cười, “Văn nhi không cần cứ một mực hỏi những lời này, cha nương như thế nào có thể không cần con đây? Con vốn là tâm can bảo bối của cha nương , không cần con,chứ cần người nào đây?”

Mục tiểu văn phá lên vừa khóc vừa cười, xem ra trước kia Mộc Tiểu Văn tâm tình không quá ổn định, tâm tình dễ thay đổi. Nàng giờ đây đã tìm được hướng đi ình, không thoát ly khỏi mục tiêu đã định thì tốt rồi.

Như vậy vừa nghĩ, trong lòng trấn an rồi chút. Mộc tiểu văn, ta trộm đi phần hạnh phúc mà ngươi đã không biết quý trọng, là tại ngươi không chịu nắm giữ trước, ta sẽ thay ngươi giữ lấy đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi