VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Lần trước không sao là vì nàng đã có chuẩn bị; còn lần này thì nàng vừa nghĩ tới liền làm chứ không có vạch ra kế hoạch. Không biết Lý Vân Thượng có nhận mình hay không nên Mục Tiểu Văn vẫn mặc bộ trang phục ở tiểu lâu, bên ngoài mặc thêm một mảnh áo khá dài tùy thời có thể cởi ra; và chiếc mặt nạ được tháo xuống.

Mảnh áo ngoài được làm từ loại vài rất thô mà Dực nhi và Mục Tiểu Văn vẫn một thân nam trang nên sẽ không có ai có thể phát hiện ra các nàng là nữ. Kỳ thật cũng không cần phải suy nghĩ gì ệt, hai người vốn đâu có mặc những bộ y phục diêm dúa, hoa lệ đâu.

Đầu tiên, nàng dùng thân phận Văn nương nương để đi qua khu vườn, khi tới gần chỗ của Lý Vân Thượng sẽ biến trở lại thân phận là Mục tiểu nhị. Về phần cái cớ có sử dụng được hay không, hoặc là Lý Vân Thượng có xem một Mục tiểu nhị mạo muội như nàng là thích khách rồi bắt lại hay không thì nàng chẳng thèm quan tâm tới. Dù có lo lắng hay chuẩn bị chu toàn mọi sự tốt đẹp thế nào thì cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn; càng lo lắng thì càng có chuyện, càng không lo lắng thì càng không có chuyện. Cho nên, tùy tình thế mà đối phó, bản tính của nàng chính là như vậy.

Dực nhi theo ở phía sau thở dài môt tiếng, nửa là giận hờn, nửa là sốt ruột:

-Tiểu thư, gây chuyện thì không tốt chút nào. Tiểu thư không gây chuyện thì không vui sao? Người cứ như vậy thì làm sao Dực nhi an tâm cho được?

Tâm Mục Tiểu Văn nửa thấy ấm áp, nửa thấy buồn cười.

Đi ra phía tây khu vườn thì có nha hoàn đi lại; xa xa cũng có vài tốp thị vệ đang làm công tác tuần tra ban đêm. Bọn họ nhìn thấy nàng cũng không dám bất kính, dù sao nàng cũng là chủ nhân; nhưng cũng không một người nào có thái độ nịnh nọt; thái độ rất cầm chừng. Ngược lại, điều này làm cho Mục Tiểu Văn an tâm hơn chút, nếu thật sự có người tới nịnh hót thì nàng mới không biết phải làm sao a!

Mục Tiểu Văn cùng Dực nhi bước đi trong bóng đêm; mùa hè, bầu trời đêm thường sáng hơn các mùa khác. Hai người, một trước một sau chậm rãi như đang vui vẻ tản bộ. Dù sao muốn tìm hiểu Lý Vân Thượng cũng không phải chuyện phải làm ngay cho nên nàng lòng vòng thêm một hồi và đi tới Hinh viên.

Trèo lên một hòn giả bộ, nàng và Dực nhi ngồi trên nơi cao nhất, vừa thưởng thức cảnh đêm vừa nói chuyện.

Bây giờ Dực nhi đã quen với tích cách mới mẻ của Mục Tiểu Văn; ngoại trừ vẫn trước sau như một mà quan tâm nàng thì chỉ cần nàng kiên quyết làm cái gì đó thì Dực nhi cũng không ngại. Song Mục Tiểu Văn cảm thấy như mình đang làm một chuyện ác, nàng chỉ là một người xa lạ lại ngang nhiên chiến đoạt thứ tình cảm đáng quý của Dực nhi dành cho Mộc Tiểu Văn.

Mộc Tiểu Văn ơi Mộc Tiểu Văn, bây giờ ngươi đang ở đâu?

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng nói của con gái vả tiếng bước chân vọng từ xa xa tới. Mục Tiểu Văn nhanh ý bảo Dực nhi mau trốn đi. Hai người đang ngồi chỗ cao nhất của hòn non bộ, mà bên còn có một hòn non bộ khác cao hơn nên các nàng kia không thể nhìn thấy các nàng.

Hai người chầm chậm bò xuống, ngồi xổm ẩn mình sau hòn non bộ, nương theo bóng đêm mà giấu; chỉ cần không phải là người cố ý đi tới thì sẽ không phát hiện ra các nàng.

Trong những người đi tới có Thạch Lan, Mục Tiểu Văn nhận ra tiếng của nàng ta. Còn người kia thì nàng thấy quen quen nhưng không nhớ nổi là ai.

-Lệ phi. – Dực nhi nhỏ giọng nói.

Mục Tiểu Văn nhớ ra rồi, đó là Ngũ Lệ, chi nữ của tổng đốc Nhị Giang. Mục Tiểu Văn đã từng gặp qua và ấn tượng để lại là nàng ta với Thạch Lan không khác nhau là bao. Nhưng nàng Lệ phi này quá mức ôn nhu, lu mờ nên người ta dễ quên đi sự tồn tại của

-Lệ tỷ tỷ, hôm nay tỷ cớ hội thể hiện mình rồi. – giọng nói thạch Lan có chút khiêu khích.

-Lan nhi. – Ngũ Lệ có chút do dự, thanh âm vừa nhỏ vừa thấp. – Ta vẫn sợ, vạn nhất điện hạ… điện hạ không thích thì biết phải làm sao? – giọng nói của nàng mang theo vài phần ngượng ngùng, cơ hồ có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nàng đang đỏ ửng lên vậy.

-Tỷ tỷ! – Thạch Lan tựa hồ có chút bất đắc dĩ, thở dài một tiếng rồi ôn nhu nói. – Điện hạ đối với nữ nhân chúng ta rất nhẹ nhàng, mà dung mạo tỷ tỷ cũng đâu ai hơn được. Chỉ cần tỷ tỷ dùng chút dược do ta đưa và chủ động hơn thì nhất định sẽ được thỏa lòng mong muốn.

Mục Tiểu Văn ngồi sau hòn non bộ nghe được câu này hai mắt mở to hết cỡ. Này…. chẳng phải là những chuyện thầm kín chốn phòng the, đúng vậy, bọn họ hẳn đang nói đến cái chuyện trên giường… Xem ra quan hệ giữa hai người này không tệ lắm nên mới có thể thảo luận với nhau về loại chuyện tế nhị kia. Đúng là tiểu thuyết và ti vi là một chuyện, còn tiếp xúc với sự thật lại là một chuyện khác. Hai người con gái có cùng một chồng, song lại có được tình cảm thân thiết như thế này.. nghe có vẻ như hoang đường lắm..

Giọng nói Ngũ Lệ trở nên buồn bã:

-Nữ tử xinh đẹp trong phủ này không ít, tỷ tỷ ta cũng chỉ là một trong số đó. Bản lĩnh thì không được như muội muội, tính tình thì quá bình thường… muội muội bình thường vốn đã xinh đẹp đáng yêu, tất nhiên là có thể lọt vào mắt xanh của điện hạ. Mặc dù điện hạ đối với nữ tử đều ôn nhu nhưng chỉ dành cho những nữ tử chính thức được thị tẩm (hầu ngủ). Hiện tại, trong phủ này trừ muội muội ra thì những người khác có chờ cũng không thể gần điện hạ. Vậy thì.. tỷ tỷ ta làm sao có thể gần điện hạ được chứ?

-Nhưng tỷ tỷ yêu điện hạ kia mà. Tỷ tỷ yêu thương điện hạ nhiều năm như vậy thì chỉ cần hướng điện hạ nói rõ thì nhất định người sẽ hiểu.

Ngũ Lệ không nói gì, thở dài một tiếng.

Phía sau non bộ, Mục Tiểu Văn cũng thở hắt ra một hơi.

Không ngờ Lý Vân Thượng cũng có điểm tốt như vậy. Trước kia, ấn tượng của nàng đối với hắn chính là một ác ma đội lốt mỹ nam tử; sau một thời gian tiếp xúc ở tửu lâu thì trong lòng cũng không còn ác cảm như vậy nữa. Nhưng dù có nhìn thấy một mặt khác của hắn thì cùng lắm ấn tượng ban đầu dịch chuyển thành một “ký hiệu” tượng trưng chứ không có gì gọi là to lớn cả. Bây giờ, từ miệng người khác nghe được chuyện của hắn thì cảm nhận dường như tăng thêm một bậc mới. Có nhiều người thích hắn lắm sao? Hắn trừ cái vẻ ngoài bắt mắt, trừ cái thân phận nhị hoàng tử thì còn có cái gì đáng giá mà làm cho nhiều người si mê tới điên cuồng như vậy?

Mà, Thạch Lan bây giờ trong mắt Mục Tiểu Văn cũng không còn đáng ghét như xưa nữa.

Ngũ Lệ cúi đầu, mở miệng:

-Muội muội chẳng lẽ đã quên Văn nương nương rồi sao? Nàng ấy cũng yêu điện hạ tới si mê nhưng kết quả lại bị đẩy tới hoang cư ở tây viên.

-Nàng ta là gieo gió gặt bão! Ai bảo nàng ta tâm xà độc ác! – thanh âm Thạch Lan trở nên lạnh lùng, cứng ngắc.

Tốt thật! Mục Tiểu Văn thu hồi câu trên, Thạch Lan đúng là rất đáng ghét. Bàn tay Dực nhi lần mò cầm lấy bàn tay của Mục Tiểu Văn. Trong bóng đêm, cặp mắt kia phát ra vài tia nhẹ nhàng, an ủi.

Ngũ Lệ cười khổ một tiếng, nói tiếp:

-Chắc muội muội cũng biết, có một số việc cũng không phải do Văn nương nương làm.

Ồ, có nội tình! Mục Tiểu Văn cùng Dực nhi nghi hoặc mà nhìn nhau, vểnh tai lên chăm chú nghe ngóng.

Thạch Lan lại lạnh lùng nói:

-Đúng thì sao, không đúng thì sao? Nàng ta chính là một nữ tử có tâm địa xấu xa, gian xảo và cũng chính là người mà điện hạ chán ghét nhất. Lan nhi thấy mình không có làm sai chuyện gì.

Nàng ta không làm sai chuyện gì? Vậy thì chẳng lẽ có những chuyện Mộc Tiểu Văn bị vu oan sao

Mục Tiểu Văn còn muốn nghe thêm một chút nhưng lại có tiếng bước chân truyền tới.

-Lan nhi, Lệ nhi. – đây là tiếng của Lý Vân Thượng.

Mục Tiểu Văn phản ứng rất nhanh, vội lấy ra chiếc mặt nạ đeo vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi