VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Hắc y nhân tới gần phiến đá lớn thì cước bộ liền dừng lại. Hắn không tiến thêm cũng không có ý định rời đi, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua người hắn “loạt xoạt”. Một khoảng thời gian dài không gian trở nên tĩnh lặng tới quỷ d

-Văn nương nương! – hắc y nhân đột nhiên mở miệng, tiếng nói trầm thấp đánh vỡ không gian im ắng khiến cho lòng người run lên.

Mục Tiểu Văn cùng Phương Mặc nhìn nhau. Nhớ tới Nhược Di và hắc y nhân này từng có mối liên hệ.. thế thì hắn nhất định cũng biết được thân phận của nàng rồi.

Tựa hồ đọc được suy nghĩ của Mục Tiểu Văn, hắc y nhân lại chậm rãi mở miệng, trong thanh âm có chút tà nịnh:

-Lần gặp đầu tiên là ở Đắc Tiên viện, lúc đó trông Văn nương nương như một nam tử gầy yếu vậy. Hôm nay nhìn thấy Văn nương nương nhưng thật ra có vài phần thanh lệ không giống với người thường. Không biết Văn nương nương còn oán hận tại hạ không? Nếu sớm biết người là nữ tử thì ta chắc chắn sẽ ôn nhu mà đối đãi rồi; nói không chừng người nằm trên giường lúc đó chính là người chứ không phải Di nhi rồi. Chỉ tiếc Di nhi đã đoạt trước nên ta mới có ước định với nàng là hại Văng nương nương khiến nhị hoàng tử hiểu lầm. Tại hạ thật sự là đắc tội lớn, không biết là.. nếu có cơ hội trở lại thì có được tái tục tiền duyên?

Lời vừa dứt, dường như có thể nghe được tiếng siết tay rin rít của Mục Tiểu Văn. Không phải là chưa từng gặp qua kẻ tiểu nhân trắng trợn, không phải là một người con gái có địa vị cùng kiến thức thấp kém nhưng sự vũ nhục trực tiếp này đúng là lần đầu tiên nàng phải chịu đựng!

Thật đúng là quá mức tự đại tới điên cuồn rồi! Tuy nhiên khí tức âm lãnh của hắc y nhân hình như giảm đi vài phần; giống như lần đầu gặp nhau; hắc y nhân rất nhanh mà biến đổi khí tức cùng sắc mặt của mình khi nhìn thấy Nhược Di.

Hàng mi nhăn chặt lại, khuôn mặt bất động thanh sắc nhưng đầu vai Mục Tiểu Văn đột nhiên truyền đến đau đớn. Nàng quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Mặc tựa hồ rất tức giận, khuôn mặt thanh tú trở nên xanh mét, tay hắn cầm lấy vai nàng không tự chủ mà dùng lực mạnh.

Thật kỳ lạ, hắn vốn là một hoa hoa công tử, không phải cũng tam thê tứ thiếp rồi ư, loại chuyện này hẳn là được hắn nói đến hàng ngày ấy chứ.. Tại sao từ người hắn lại phát ra một loại tử khí đáng sợ thế này? Mục Tiểu Văn thầm cười trong bụng, chọc chọc vào tay Phương Mặc. Phương Mặc dường như cảm thấy được nên vội vàng buông trên mặt hiện lên một tia thẹn thùng.

-Văn nương nương thật sự là muốn trốn ở sau khối đá kia mà không chịu ra gặp ta sao? – giọng nói hắc y nhân đột nhiên thay đổi độ ấm, khí phách phát ra lạnh tới đóng băng được mọi thứ xung quanh.

Cả người Mục Tiểu Văn căng thẳng.

-Vậy ta đành phải mời Văn nương nương ra đây vậy. – lời còn chưa dứt thì một tiếng xé gió rít lên, hơi gió chưa kịp thoát ra thì một thanh kiếm từ trên cao hạ xuống gác ngay trên cổ Mục Tiểu Văn.

Phương Mặc đẩy mũi kiếm đi, dìu Mục Tiểu Văn bước ra và bảo hộ nàng ở phía sau. Giọng nói lạnh lùng vang lên:

-Chỉ e các hạ không phải thật sự muốn thương tổn người. Có chuyện gì xin nói thẳng.

“Đúng vậy, đúng vậy, có chuyện gì thì nói thẳng ra, không nên hở một tý là đụng tới đao tới kiếm”, Mục Tiểu Văn trốn ở sau lưng Phương Mặc thầm đồng tình trong lòng. Hai chân nàng bây giờ như muốn nhũn ra, tay bất tri bất giác mà sờ lên cổ mình. Trời ơi, đây là lần đầu tiên có người đem đao kiếm gác lên cổ nàng. Mặc dù không ngắm ngay trúng huyệt thái dương như trong mấy bộ phim kiếm hiệp trên tivi nhưng nàng có thể cảm nhận trực tiếp được lưỡi kiếm lạnh ngắt… thật sự là rất kinh khủng, cảm giác có thể tùy ý mà cắt xẻo vậy. Hơn nữa, vừa rồi nàng một mình quỳ gối, có điểm giống như… hành hình.. thật dọa chết người. Bình thường khi gọt hoa quả mà cắt phải một đường nho nhỏ thì đã hô to hét lớn.. bây giờ, nhoáng cái như sắp bị cắt cổ… quả thật không thể nào nuốt trôi được sự thật này.

Người hiện đại rơi vào cảnh võ lâm giang hồ, quả nhiên không có biện pháp nào để thích ứng cho nhanh được.

Thân thể Phương Mặc đứng chắn trước mặt nàng đột nhiên cao lớn hẳn lên..

Hắc y nhân cười lạnh một tiếng rồi thu hồi kiếm:

-Nghe đồn lại bộ thượng thư là một người khôn khéo, thủ đoạn cay độc nhưng lại không quản nổi người con duy nhất của mình. Hôm nay được diện kiến, Phương Mặc công tử quả nhiên là một công tử phong lưu tiêu daoVăn nương nương mà cũng dám dẫn đi theo.

Phương Mặc thản nhiên trả lời:

-Loại chuyện này thì chỉ cần là một người có trái tim thì có thể biết được thôi. Xem ra các hạ cũng là một người có trái tim. Chỉ là.. không biết các hạ nói tới chuyện này, rốt cuộc là có ý gì?

Mục Tiểu Văn trốn sau Phương Mặc, nắm lấy quần áo hắn, ló cái đầu ra nhìn ngó một chút.

Hắc y nhân chậm rãi buông kiếm xuống nhất thời, bản thân hắn cũng không biết thực ra đây là cái tình huống gì vậy? Đuổi theo lâu như vậy nhưng đuổi theo cái gì mà hắn cũng không biết nữa.

Mục Tiểu Văn ở sau lưng Phương Mặc, nhẹ giọng hỏi:

-Phương Mặc, võ công của ngươi thế nào? Có thể đánh lại hắn không?

Phương Mặc chần chờ một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu.

-Vậy ngươi hỏi hắn vài chuyện. Hỏi xem tại sao hắn lại đuổi giết Khinh Phong? Hắn và Khinh Phong có quan hệ gì? – nếu có thể đánh thắng thì không sao cả, có một số việc quan trọng cũng nên hỏi cho rõ ràng.

Phương Mặc nghe rồi thuật lại lời nàng.

Nghe thấy những lời này, vẻ mặt mê mang của hắc y nhân nhanh chóng khôi phục, ánh mắt trở nên sắc bén. Lời chưa phát ra mà kiếm đã giơ lên đâm tới. Trong rừng nhanh chóng tích tụ mùi máu trong không khí.

Một tay Phương Mặc kéo Mục Tiểu Văn lại sau lưng mình, một tay sờ bên hồng. Nháy mắt, kiếm đã đâm tới, Phương Mặc liền rút kiến ra ngăn trở. Không còn thời gian để bận tâm cho Mục Tiểu Văn, Phương Mặc trâm giọng nói:

-Tiểu Văn, tự bảo vệ mình!

Mục Tiểu Văn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng rồi tránh ra một góc xa xa chăm chú quan sát nhất cử nhất động của hai người

Mặc dù không biết kiếm pháp nhưng Mục Tiểu Văn vẫn có thể nhận ra, lời nói “đánh thắng được” của Phương Mặc là có có cơ sở. Mỗi một chiêu của hắc y nhân vung ra đều rất sắc bén, rất nhiều lần như muốn đâm trúng Phương Mặc làm hại Mục Tiểu Văn mỗi lần như vậy thiếu chút nữa là hét thành tiếng. Nhưng nghĩ lúc này không thể làm cho Phương Mặc phân tâm nên Mục Tiểu Văn gắt gao bịt kín miệng mình lại.

Kiếm pháp của Phương Mặc uy vũ cũng có mà ôn hòa cũng có. Kiếm thuật của hắn hiển nhiên không bằng hắc y nhân, nhiều lần cũng là may mắn tránh được. Một thân bạch y theo kiếm múa lượn trên không, tóc đen bay tung lên trông như quỷ quái. Mặc dù tình thế hiểm trở nhưng Mục Tiểu Văn không thể không thừa nhận Phương Mặc múa kiếm thật sự rất đẹp.

Đang chăm chú nhìn thì đột nhiên ánh sáng lóe lên, sương khói nổi lên khắp bốn phía. Phương Mặc bay nhanh lại kéo Mục Tiểu Văn, hướng vào sâu trong khu rừng mà chạy.

Đây là… đạn khói?

Bị Phương Mặc kéo đi, gió đêm thoang thoảng hương cây rừng đập vào mặt Mục Tiểu Văn; tốc độ bay rất nhanh, tiếng gió vù vù bên tai xem ra mát mẻ đến cực điểm. Phương Mặc quả nhiên là cao thủ, ngay cả chạy trốn mà vẫn giữ được phong độ như thế này.

Không còn thấy cảm giác bị uy hiếp nữa, Mục Tiểu Văn nhắm mắt lại và tranh thủ hỏi cái chuyện đạn khói kia là như thế nào? Phương Mặc chỉ cười rồi gõ một cái rất nhẹ lên trán nàng.

Không biết qua bao lâu, hai người thấy hắc y nhân không còn đuổi theo nữa thì mới an tâm mà dừng bước. Lúc này họ đã vào chỗ sâu nhất trong cánh rừng, sắc trời đã u ám cộng thêm sương mù dày đặc khiến cho không khí ở đây lạnh lẽo bức người. Tạm thời đem chuyện hắc y nhân đặt qua một bên, thấy trời đã tối, hai người biết chắc đêm nay chỉ có thể ở lại đây thôi.

Giữa nơi hoang vu không bóng người, hiển nhiên Mục Tiểu Văn và Phương Mặc trở thành cô nam quả nữ…!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi