Vội vã chạy về phủ tể tướng, Vương Uyển Ngữ nhìn thấy thân hình gầy yếu của Mục Tiểu Văn cầm không được nước mắt.
- Nương! - mỗi lần gặp mặt đều làm cho nương khóc, Mục Tiểu Văn thực đau lòng. Mục Tiểu Văn vươn tay ôm lấy người mẹ ôn nhu vào lòng vỗ vỗ an ủi một đứa nhỏ.
Một lúc sau Vương Uyển Ngữ mới buông nàng ra, vội vàng lau đi khuôn mặt ướt đẫm nước mắt.
- Đứa nhỏ này, sao lại gầy như vậy. Rốt cuộc là đã có chuyện gì hả? – Vương Uyển Ngữ nói. Mặc dù bà đã là một người phụ nữ có tuổi nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp rạng rỡ khi còn là thiếu nữ; tính cách của bà cũng rất tốt, một điểm cũng không có gì là không xứng với địa vị phu nhân của tể tướng.
- Con không có việc gì. Nương, trong nhà có chuyện gì sao? Tại sao lại gọi con về gấp vậy? – Mục Tiểu Văn hỏi.
Sực nhớ tới mục đích gọi nàng về nhà, Vương Uyển Ngữ vội thu nước mắt rồi phân phó nha hoàn lấy ra một kiện quần áo, sau đó bà vừa cười vừa giúp Mục Tiểu Văn mặc quần áo vào.
Mục Tiểu Văn bị bộ quần áo này làm cho giật mình, ngây ngốc như đang nằm trong mộng ảo vậy.
Nàng một bên ướm thử một bên nghe nương giải thích. Cái này gọi là nghê thường vũ y (một loại áo xiêm có màu sắc rực rỡ như cầu vồng), được làm từ sợi tơ tằm thượng hạng; nhẹ nhàng mà kín đáo, đoan trang xinh đẹp tuyệt trần; phía trên còn có tà mỏng, hai bên là hai lớp lụa dài chỉ cần một chút cử động thì không khác một tiên nữ hạ phàm.
- Nương, đây là..? – Mục Tiểu Văn vui vẻ nhìn Vương Uyển Ngữ hỏi.
- Ngày mai có hội du viên, đây là nương cố ý chuẩn bị cho con!
Mục Tiểu Văn cảm động muốn khóc òa. Sau đó nàng còn ngồi nói chuyện với cha một hồi nhưng cha hình như có chuyện quan trọng muốn nói.
Theo Mộc tể tướng đi vào thư phòng, Mục Tiểu Văn có chút buồn bực. Không khí nãy giờ rất nghiêm túc, như là có chuyện ngoài ý muốn phát sinh vậy.
- Cha?
- Văn nhi, con cũng biết địa vị của cha trong triều? – Mộc tể tướng xoay người lặng nhìn Mục Tiểu Văn, ánh mắt hoàn toàn nghiêm túc.
- Địa vị… rất cao.
- Vậy con có biết cha đang đứng ở nơi nào không?
- Con không biết! – đột nhiên đề cập tới mấy cái chuyện liên quan tới chính trị khiến cho Mục Tiểu Văn một phần như bị bỏ thuốc mê còn một phần thì tỏ rõ sự kháng cự. Đứng ở nơi nào thì có quan hệ gì chứ?
Mộc tể tướng suy nghĩ một hồi rồi lại cười cười tới:
- Thôi, con không ốt. Văn nhi, cha chỉ muốn nói cho con biết một chuyện, con phải biết tự bảo vệ mình mọi lúc mọi nơi. Còn nữa, cha biết con có quen biết một nam tử tên là Khinh Phong, nghe cha nói, sau này không nên lui tới cùng hắn nữa.
Mục Tiểu Văn càng nghe càng thấy mơ hồ, những lời của cha rất kỳ lạ, nàng thật sự không hiểu là có ý tứ gì ở đây. Khinh Phong đối với nàng rất tốt, qua lại với hắn thì có cái gì không được sao? Mục Tiểu Văn nhịn không được liền bước tới hỏi:
- Cha, là có chuyện gì rồi sao?
Mộc tể tướng trầm mặc một lát rồi lắc đầu cười. Mục Tiểu Văn thở phào nhẹ nhõm nhưng chung quy vẫn cảm giác được nụ cười của cha có gì đó như bất đắc dĩ cùng thê lương.
… …
Ngày hôm sau, hội du viên được tổ chức.
Quãng đường từ phủ tể tướng tới phủ đại hoàng tử, Mục Tiểu Văn ngồi trong xe ngựa không có một điểm sốt ruột. Vì dù nàng có đến muộn, thậm chí là không đến thì cũng chẳng có ai thèm chú ý tới nàng.
Tới nơi, nàng lặng lẽ chuồn vào trong phủ. Bên trong sớm đã là một mảnh ưu nhã, ồn ào tiếng cười, đâu đâu cũng chật ních người. Nào thục nữ danh giá, công tử giàu có… nơi này rất giống với dạ hội của giới thượng lưu ở thời hiện đại. Nghe nói du viên hội là một phương thức để gắn kết tình cảm đồng thời cũng là một dịp để cho những kẻ độc thân kiếm tìm một nửa ình. Buổi tiệc hội này còn có một ý nghĩa khác đó là muốn lấy thêm ủng hộ cho Đại hoàng tử bằng cách qua buổi tiệc này thể hiện hoàng tử là một người bình dị, dễ gần gũi.
Đã là mùa thu nhưng trong khu vườn dường như vẫn còn tắm mình trong không khí của mùa xuân, muôn hoa đua nở rực rỡ. Mục Tiểu Văn chăm chú đánh giá muốn gọi tên chúng thì phát hiện ở đây có những loại hoa kỳ lạ mà ở thời hiện đại không hề có, cuối cùng nàng đành từ bỏ cái việc phân biệt chúng. Nàng muốn tìm Phương Mặc nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy hắn đâu. Tầm mắt đảo qua liền thấy Khinh Phong và Thanh Y đang đứng cách đó không xa. Theo phản xạ, nàng xoay người sang chỗ khác rồi nhanh chóng rời đi.
Khinh Phong nhìn thấy nàng nhưng đều là dưới lốt nam nhân; nếu bị hắn biết mình là nữ tử thì không biết hắn sẽ có bao nhiêu phản cảm đây? Mục Tiểu Văn sực nhớ tới lời cha rặn hôm trước, trong lòng lúc nào cũng canh cánh bất an cho nên tránh mặt là lựa chọn đúng đắn nhất.
Phương Mặc ơi Phương Mặc, người mà bây giờ nàng muốn tìm nhất chính là Phương Mặc. Lần đầu tới những nơi lạ lẫm thì người mà nàng nghĩ đến đầu tiên không phải là Khinh Phong, không phải Lý Vân Thượng mà
Quẹo vào một hành lang, nàng vừa nhìn chung quanh xác định phương hướng thì lập tức rút từng bước thụt lùi về sau. Vừa nhìn tới gian phòng ở giữa thì phát hiện Lý Vân Thượng đang đi tới theo hướng đối diện thân thể Mục Tiểu Văn run rẩy một chút rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Lý Vân Thượng hình như cũng liếc nhìn thấy nàng nên dừng lại sau đó mặt không đổi sắc mà tiến lại gần. Lúc hắn định nói gì đó thì Mục Tiểu Văn lại cúi người cung kính hành lễ:
- Điện hạ! – nói xong nàng đứng thẳng rồi vội vã rời đi.
Hai người thoáng qua nhau!
Lần đầu Lý Vân Thượng muốn nói chuyện gì đó cùng nàng, dù chỉ là dùng lễ tiết để bắt chuyện cũng không sao nhưng hắn không ngờ đối phương lại né tránh hắn, vội vàng bỏ đi. Thoáng nhìn thấy nhau chỉ trong nháy mắt, Lý Vân Thượng vẫn bước đi sau đó mới dừng cước bộ quay lại nhìn bóng dáng người kia. Trong bóng tối hắn chỉ thấy một thân ảnh nhẹ nhàng, mảnh khảnh kinh diễm không hề giống với người thường dần biến mất.
Mục Tiểu Văn đi được một đoạn dài mới bình tĩnh đứng lại. Vừa rồi bộ dáng Lý Vân Thượng thật sự rất đẹp trai nha; không phải là TSm màu trắng bình thường mà là phục sức hoàng gia tôn quý. Đáy mắt hắn như hiện lên một lớp ánh sáng rực rỡ khiến ọi người như nhìn thấy ánh mặt trời tươi sáng, rất có phong cách! Lúc thoáng nhìn thấy hắn, trái tim nàng bất chợt không kiềm chế được mà nhảy dựng lên, may mắn là nàng làm một bộ không cảm xúc nếu không thì sẽ để cho hắn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng bừng của nàng rồi. Nàng nghĩ lại mà thấy ghét bản thân ghê gớm!
Mê trai hả mê trai. Nhìn lâu như vậy mà vẫn không thể miễn dịch được hay sao?
Nàng tìm một chiếc bộ ghế đá dưới một tán cây rồi ngồi xuống, vừa mới lấy lại hô hấp bình thường thì liền có một nam tử mặc hoa phục đi tới.
- Tiểu thư rất đẹp! – hoa phục công tử mỉm cười khép cây quạt lại và ngồi đối diện với Mục Tiểu Văn.
Mục Tiểu Văn ban đầu là ngạc nhiên rồi bất chợt cười tủm tỉm. Người này là đang muốn tán tỉnh ư? Đây là lần đầu tiên ở thời cổ đại có người quang minh chính đại tán tỉnh nàng.
- Ồ, bổn tiểu thư xinh đẹp thật sao? – giọng điệu nàng pha một chút hứng thú mà hỏi ngược lại.
Nam tử dường như không ngờ tới nàng lại không hề rụt rè, lặng đi một chút, hắn thấy rõ đáy mắt Mục Tiểu Văn hiện lên ý cười nên cũng khẽ cười theo. Suy nghĩ một lát, hắn tự tin trả lời:
- Tiểu thư t không có vẻ đẹp khuynh thành (nghiêng thành đó) nhưng thanh tú rực rỡ; một kiện y phục này cũng rất tinh xảo dánh quý rất xứng với tiểu thư. Nó khiến cho tiểu thư nhẹ nhàng, huyền ảo giống như một tiên nữ vậy.
Ồ, người này rất thành thực nha, dám nói thẳng ra là sự xinh đẹp của nàng vốn là do tác dụng của xiêm y.
Mục Tiểu Văn lại mỉm cười:
- Công tử, ngươi cũng không thua kém chút nào, anh tuấn bức người, chửng chạc thành thục.
Nam tử thấy nàng không chút e lệ khi khích lệ một nam nhân xa lạ thì phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó là bật cười ha ha.
- Vị tiểu thư này thật sự là rất ngây thơ, thật sự làm cho ta đây được mở rộng tầm mắt. Không biết tiểu thư là chi nữ của vị nào? – nam tử thấy tình nàng ngay thẳng nên không hề giấu diếm hảo cảm của bản thân đối với nàng, hắn trực tiếp hỏi xuất thân của nàng.
- Ta…. – Mục Tiểu Văn có điểm khó nghĩ. Bây giờ phải nghĩ ra một thân phận giả nào cho hợp lý để nói với hắn đây?
Ngoài mặt nàng vẫn mỉm cười như thường nhưng trong lòng thì đang sầu khổ suy nghĩ. Đúng lúc này, từ phía sau một giọng nói vang lên:
- Vị công tử đây không biết sao? Nàng đây chính là nữ nhân si tình, ác độc nổi tiếng khắp kinh thành – Vứt đi nương nương của nhị hoàng tử.