VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Từ phủ đại hoàng tử đi ra, Dực nhi nói Khinh Phong muốn gặp mặt Mục Mộc. Bởi vì Khinh Phong đã nhìn thấy bộ dáng thật sự của nàng cho nên nàng cũng không cần mang mặt nạ, cũng không cần uống thuốc đổi giọng mà trực tiếp thay nam trang đi tới tửu lâu.

Khinh Phong sớm đã ngồi bên bàn đá dưới một tán cây rộn, xa xa nhìn lại là một nam tử mặc tử y, mặt mày thanh tú, động tác tay rất tao nhã nhẹ nhàng, cứ như mộng như ảo vậy.

Mục Tiểu Văn chậm rãi đi qua rồi ngồi xuống đối diện với hắn.

- Khinh huynh! – nàng nhẹ nhàng chào một tiếng.

Khinh Phong làm như không thấy nàng đến, động tác trên tay vẫn không ngưng lại. Ống tay áo rộng thùng thình giơ lên, hai chiếc chén được đặt lên ngay ngắn, buông lá trà rồi chậm rãi thả ra, động tác diễn ra chầm chậm, êm ái cứ như là một nghi thức vậy.

Mục Tiểu Văn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của hắn nên trong lòng nổi lên một chút bất an. Nàng lại một lần nữa lên tiếng gọi:

- Khinh huynh?

- Mục đệ, vi huynh có việc này cầu ngươi, ngươi có thể giúp không? – lúc này Khinh Phong mới ngẩng đầu lên nhìn Mục Tiểu Văn.

Thanh âm cực nhẹ, ánh mắt lạnh nhạt làm cho tim người ta đông cứng lại. Chỉ một câu nói mà trái tim Mục Tiểu Văn như ngừng lại. Nàng cúi đầu nói:

- Khinh huynh có việc gì xin cứ nói, đừng ngại.

Tựa hồ đã đoán trước nàng sẽ đồng ý nên nét mặt Khinh Phong không có lấy một chút thay đổi, hắn lấy ra một cuốn sách ném nhẹ xuống bàn:

- Đem tấm thiệp này giao cho đại hoàng tử, nói là món quà mà một người bạn tốt tặng. Ta cũng nói với Mục đệ một vài điều, trước khi giao thiệp tới tay hắn thì tốt nhất không nên tự tiện mở ra; giao tới hắn thì Khinh Phong ta sẽ sống, còn nu không giao tới thì nội trong mười ngày Khinh Phong ta chết không có chỗ chôn. Không biết Văn nương nương, người nghĩ thế nào?

Mục Tiểu Văn cứng đơ người, cả nửa ngày vẫn không thể cử động. Hắn đã biết thân phận của nàng rồi! Nhưng sự xa cách và sắc mặt phẫn nộ bất động kia.. thực sự nàng chưa từng ngờ tới. Hồi lâu sau nàng mới thốt ra hai chữ:

- Khinh huynh!

Lời còn chưa dứt thì Khinh Phong đã cắt ngang lời nàng, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh nhạt, xa cách:>- Nếu nói là lần đầu gặp nhau thì là vô tâm với những ngày qua. Cuộc sống của vi huynh vốn chán ghét nữ tử, khi Mục đệ xuất hiện, lấy thái độ chân thành mà đối đãi thì ta đã từng có suy nghĩ muốn mở lòng với cuộc đời này. Chẳng lẽ lúc vi huynh báo cho Mục đệ biết chuyện này không nghiêm túc hay là Mục đệ cho rằng mình vốn là người đặc biệt? Có nói ra cũng vậy, Mục Mộc không phải tên thật, cũng không phải tiểu nhị của tửu lâu mà là thiên kim tiểu thư của tể tướng, là chính thê của nhị hoàng tử – Mộc Tiểu Văn và cũng là người mà đại hoàng tử đặc biệt quan tâm. Phương công tử cũng không có nửa điểm “long dương chi hảo” mà là yêu thương hồng nhan giả nam trang. (Long Dương chi hảo cổ nhân đem nam đồng tính luyến ái xưng là” long dương chi hảo” , này điển cố xuất từ 《 Chiến quốc sách · ngụy sách 》. long dương quân là ngụy vương nam sủng, ngụy vương thực thương hắn. có một ngày, hai người cùng một chỗ câu cá, long dương quân điếu đến hơn mười con cá, chính là không chỉ có mất hứng, ngược lại khóc. ngụy vương rất kỳ quái, hỏi hắn vì cái gì, hắn nói: ta điếu đến điều thứ nhất ngư thời điểm, lòng tràn đầy vui mừng, nhưng là sau lại điếu đến lớn hơn nữa , ta đã đem điều thứ nhất ngư khí chi vu hải . ta hiện tại được sủng ái vu ngươi, cùng ngươi cộng chẩm, mọi người đều kính sợ ta, nhưng là tứ hải trong vòng mỹ mạo nhân nhiều như vậy, người khác hội đem so với ta đẹp hơn nhân đề cử cho ngươi, khi đó, ta sẽ giống điều thứ nhất ngư như vậy bị khí chi vu hải , nghĩ đến đây, ta như thế nào có thể không khóc mà? ngụy vương nghe xong thực cảm động, vì thế ban bố cả nước, nếu có nhân ở trước mặt hắn đưa ra người mỹ mạo giả, tắc cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.)

Khinh Phong mỉm cười nhìn sắc mặt Mục Tiểu Văn còn đang tái nhợt, châm một chén rượu, động tác cùng thần sắc xinh đẹp chưa từng có:

- Ngọc bội, Táng hoa hành, đó là những thứ vi huynh không tiếc gì tặng ột Mục đệ tinh quái mà vi huynh yêu thích. Mục đệ là vì muốn tiếp cận nhị hoàng tử hay là vì muốn cùng Phương Mặc song túc song tê (ngày đêm có nhau, như hình với bóng) nên mới bày ra cái bộ dáng làm cho vi huynh đây sủng ngươi.. Nhưng cuối cùng cái mà ta nhận được từ Mục đệ chỉ là sự thương tâm, tổn thương.

- Không… không phải… – Mục Tiểu Văn vội vàng giải thích. Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện cố ý lừa gạt hắn, chỉ là nàng sợ sau khi hắn biết nàng là nữ tử sẽ chán ghét mình. – Vì nghĩ Khinh huynh chán ghét nữ tử nên ta mới không dám lấy bộ dạng thật sự để đối đãi.

Động tác của Khinh Phong ngừng lại, mày nhíu chặt như suy nghĩ cái gì đó, đấu cúi xuống, hồi lâu bừng tỉnh đại ngộ hắn mới thở dài một tiếng:

- Thì ra là như vậy. Mục đệ biết ta không hề hứng thú với loại tâm tư phức tạp của nữ tử cho nên Mục đệ mới dấu đi thân phận chính thê của nhị hoàng tử, yêu cầu tiền boa, nén nhịn tự tôn là làm tiểu nhị, trước mặt nhị hoàng tử chưa từng có lấy nửa thái độ cuồng si.. Hôm nay nghĩ lại, cũng là vì làm ra một phen tính toán chọn ngày tỏ rõ thái độ để cho vi huynh biết được, lúc này có thể đối với Mục đệ trơ mắt mà xem.

Mục Tiểu Văn thoáng nhìn ra sự thay đổi của Khinh Phong, hô hấp của nàng đã không thông nổi. Không chỉ ý tứ trong lời không rõ ràng mà cái con người dữ tợn trước mắt đây càng làm cho nàng khiếp sợ hơn. Một giây trước còn là Mục đệ được sủng ái chiều chuộng, vậy mà giây tiếp theo đã trở thành một người xa lạ ,bị đối xử một cách lạnh lùng. Thế sự đều có thể biến hóa một cách khôn lường như thế này ư? Dù có tỏ rõ hay giấu diếm thì cũng đều bị xử phạt? Sự nghi hoặc cùng thương tâm cứ lặp đi lặp lại như một vòng luân phiên, vốn ý tưởng ý thức đã thanh tỉnh nhưng không biết tự khi nào đã trở nên mơ hồ, lạnh lẽo giống như bị một lớp sương mù dày đặc che mờ vậy.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, Mục Tiểu Văn cười nhẹ một tiếng, ánh măt đầy thương tâm nhìn về phía Khinh Phong:

- Có thật tất cả nhưng chuyện mà Khinh huynh đối với ta đều chân thành, thẳng thắn? Cho tới bây giờ Tiểu Văn thật sự chưa từng nhìn thấy một Khinh huynh như thế này.

Khinh Phong lặng đi một chút, dường như hắn chưa quen với sự thay đổi trong cách xưng hô của nàng, sắc mặt trầm xuống, chiếc chén cầm trong tay bị đập vỡ nát trên mặt đất:

- Bổn công tử xem ngươi là huynh đệ, thật lòng yêu thương ngươi, đã có hơn phân nửa nào giả dối chưa?

Thần sắc hắn cực kỳ thâm trầm, bi thống, Mục Tiểu Văn cảm thấy chính mình thực mơ hồ. Nàng thật sự sai lầm rồi sao? Trước kia vì tránh né để được tự do tự tại, chẳng lẽ đều là lừa mình dối người, đều là tự mình suy diễn ư?

Qua một khắc, ý thức của nàng đã có mấy phần rõ ràng hơn. Lấy nàng? Tại sao lại muốn kết hôn với nàng? Tại sao lại muốn đem tấm thiệp này giao cho Đại hoàng tử? Nhưng mà những điều này không còn quan trọng nữa, quan trọng là nàng thật sự đã làm hắn bị tổn thương nặng nề.

Cầm lấy tấm thiệp, nàng nhẹ giọng hỏi:

- Tâm thiệp này là muốn giao cho Đại hoàng tử sao>Thần sắc Khinh Phong chấn động giống như vừa đưa ra một quyết định sống còn nào đó, trong mắt tụ tập lại vài tịa tuyệt nhiên:

- Đúng vậy!

- Không giao cho hắn thì Khinh huynh sẽ gặp nguy hiểm ư?

- Không giao cho hắn thì bổn công tử nhất định sẽ có nguy hiểm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi