VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Mục Tiểu Văn vội vàng chạy tới thì hai mắt Phương Mặc đã nhắm chặt, khuôn mặt trắng nhợt thực đáng sợ. Nàng thực sự kinh hoảng, sau khi lớn tiếng gọi nha hoàn nàng đỡ hắn nằm lên giường. Chờ khi thái y chạy tới thì nàng nôn nóng muốn chết. Cho tới lúc này nàng chưa từng thấy bộ dạng này của Phương Mặc… chưa từng có.

Thái y sau khi chẩn mạch cẩn thận liền đứng lên vuốt vuốt chòm râu dài. Mục Tiểu Văn sốt sắng tiến đến ôm lấy cánh tay thái y, hỏi:

-Hắn sao rồi?

Thái y ngược lại càng hoảng sợ, giãy tay nàng ra

-Phương công tử chỉ là thân thể suy nhược nên làm cho hàn khí công tâm mà thôi, chỉ cần điều dưỡng một thời gian ngắn thì không có gì nguy hiểm.

Mục Tiểu Văn nghe thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không trút hết được lo lắng:

-Hắn rất khỏe mạnh tại sao lại là thân thể suy nhược? Có thể chẩn đoán nhầm rồi không?

Thái y ho nhẹ hai tiếng, giống như có chút bất mãn:

-Bề ngoài xem ra là người khỏe mạnh nhưng không có nghĩa bên trong cũng khỏe mạnh. Cơ thể công tử có tính hàn (lạnh), kỵ nhất chính là bị kích động. Trước kia tâm công tử bình thản, vô ưu vô lo nên không sao nhưng hôm nạy gặp phải chuyện có tính chất quá mức chịu đựng nên ngất đi cũng là điều tự nhiên. Nếu nương nương lo lắng thì có thể gọi người khác đến chẩn đoán lại.

Vị thái y này vốn là một người hành nghề trên giang hồ, sau có duyên nên vào Phương phủ làm việc, lão vốn là thái y chính trong Phương phủ cho nên đối với thể trạng của Phương Mặc hiểu rất rõ là điều dĩ nhiên.

Mục Tiểu Văn lúc này yên lòng một chút, nghĩ lại thì thấy mình có điểm không phải nên mở lời xin lỗi. Nghĩ tới Phương Mặc bị hại tới tình trạng này có lẽ một phần do mình, tâm nàng chợt nổi lên một trận bất an. Hắn cứ như vậy thì nàng không thể đi được, dù sao nàng cũng phải chờ cho cơ thể hắn hồi phục thêm chút nữa rồi tính tiếp. Nàng ngồi bên giường một lúc sau đó dặn dò nha hoàn vài thứ, nhác thấy Thạch Diêu và các thiếp thân khác nghe tin đang đi tới đây nàng liền nhanh chóng rời đi.

Đợi cho nàng rời đi, Phương Mặc ngồi dậy gọi nha hoàn tới:

-Mang mấy viên mê hoàn vào đây.

-Công tử, thuốc này nếu ăn quá nhiều thì sẽ làm cho thân thể bị tổn thương.

-Ta tự biết chừng mực!

Nha hoàn không còn cách nào đành phải làm theo. Hắn lại nhắc nhở thái y vài điều, chỉ thấy thái y nghe xong thì thở dài rồi bước ra ngoài>Mục Tiểu Văn trở về Mộc cư, Dực nhi nhìn thấy nàng về động tác trên tay ngưng lại, hồi lâu mới nghẹn ngào đi tới, giống như là đón một người thân đi xa lâu lắm nay mới trở về. Mục Tiểu Văn nhìn tình trạng trước mắt tuy không nói gì nhưng thâm tâm vẫn có vài gợn sóng nghi hoặc. Xem Dực nhi thì có thể thấy tình cảm của nàng ấy với Mộc Tiểu Văn rất tốt, làm sao nàng ấy lại dễ dàng tiếp nhận mình như vậy? Thở dài một hơi, Mục Tiểu Văn cảm thấy lòng người sao mà khó nắm bắt đến vậy. Mặc dù trở về nhưng nàng cảm thấy nơi này có gì đó xa lạ quá. Dực nhi có điểm dè chừng, ngôn ngữ và cử chĩ cũng cẩn thận hơn trước, nàng ấy không còn tự nhiên thân mật như trước nữa, sắc mặt cũng pha thêm chút buồn bã.

Tóm lại, hôm nay ở đâu nàng cũng như là một vị khách lạ vậy!

Muốn ở lại chăm sóc Phương Mặc nhưng còn có thê thiếp của hắn, nếu nàng ở lại thì chỉ e mình biến thành người ngoài. Nhưng mới qua có một ngày mà Phương phủ đã cho người tới mời nàng đi. Lúc tới, Phương Mặc đang nằm một mình trên giường, cứ như là hắn đã đem hết thê thiếp đuổi đi để đợi nàng đến vậy. Nàng chỉ biết cười cười rồi lại thở dài, nghĩa tình nặng như thế này làm phải làm sao để báo đáp đây? Lúc này có muốn chạy đi cũng khó nên tốt nhất cứ cố hết sức mà chăm sóc Phương Mặc vậy, coi như là đền bù cho sự áy náy trong lòng.

Thân thể suy nhược của Phương Mặc có chút kỳ quái, khi té xỉu thfi sắc mặt trắng trợt dọa người, sau khi tỉnh dậy thì lại khỏe mạnh như không có việc gì, thật sự nhìn không ra yếu nhược chỗ nào. Mục Tiểu Văn nghi hoặc muốn lôi thái y ra hỏi cho ra nhẽ nhưng thái y lôi đủ thứ lý thuyết và quan niệm ra mà giải thích, từ cái cơ chế thân thể con người trong y học tới mớ kiến thức uyên thâm, thậm chí lão còn kéo cả phật pháp thần thánh vào. Nếu không vì lão có vẻ mặt nghiêm túc khi nói thì Mục Tiểu Văn chỉ có nước cười lạnh lắc đầu. Thái y kia còn bồi thêm một câu cuối: “Nương nương, người không biết y thuật nên cũng đừng hỏi làm gì” làm cho Mục Tiểu Văn cũng muốn thuyết cho hắn nghe về AND, DNA và vân vân.

Mục Tiểu Văn nghe theo lời thái y cho Phương Mặc ăn thứ thuốc bổ kỳ lạ, vẻ mặt trẻ con của Phương Mặc dường như rất thoải mái. Mỗi khi hắn đem ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tỏ rõ thái độ suy yếu ra bên ngoài, vừa như choáng váng đầu óc, vừa như mềm cả người thì Mục Tiểu Văn lại goi hắn cứ như gọi nịnh một đứa nhóc con vậy. Lúc thân thể hắn phục hồi cũng như cái thái độ phong lưu vui vẻ như trước, xoa đầu nàng, túm lỗ tai nàng, nháy mắt hai người lại trở về với khoảng thời gian trước kia. Những khi có cảm giác hắn đang đánh giá mình, nàng bất ngờ quay đầu lại thì lại nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của hắn còn tỏ ra chậm chạp lật qua lật lại mấy cuốn sách trên tay. Có một số việc hai người cũng cố tình tránh né, mọi thứ cứ thế trở thành một thói quen không thay đổi.

Cuộc sống cứ thế trôi qua một cách bình yên, Mục Tiểu Văn bắt đầu sinh ra hứng thú với những chuyện diễn ra thường ngày này. Thí dụ như, nàng rất vui khi được tự mình xuống bếp làm cơm cho Phương Mặc nhưng mấy lần thiếu chút nữa là đem nhà bếp phá nổ cho tanh bành, lúc nào cũng vác cái mặt lọ lem nhem nhuốc đi ra ngoài. Hoặc như, nàng muốn luyện khinh công, lấy bao cát cột vào đùi nhưng mới được có vài ngày thì mệt không chịu nổi, liếc nhìn đầy bất mãn về phía Phương Mặc đang dựa lưng bên cửa sổ cười cười rồi cũng đành đem bao cát bỏ xuống. Cuộc sống quả thực rất thú vị.

Mỗi ngày đều ở Phương phủ nhưng chuyện này thực ra không ổn lắm vì các thê thiếp của Phương Mặc ngày nào cũng dùng ánh mắt u oán mà đánh giá nàng. Mặc dù các nàng không xuất hiện thường xuyên nhưng nhiều khi vô tình nhớ tới những ánh mắt đó, nhất là đêm khuya thanh vắng, nghĩ lại thật đáng sợ tới mức nổi cả da gà. Bởi vậy nàng vẫn quay về Mộc cư, và ban ngày mới tới Phương phủ.

Từ khi rời khỏi phủ nhị hoàng tử, nhiều lần nàng vô tình đi qua đông viên và đương nhiên cũng vô tình nhìn thấy Lý Vân Thượng. Những lúc ấy hô hấp của nàng có vấn đề, hai người nhìn nhau không chớp mắt rồi hắn cứ thế rời đi khiến cho nàng thắc mắc không biết hắn có nhìn thấy nàng thật không? Một hai lần còn có thể chấp nhận như vậy nhưng lâu lâu tình trạng vẫn vậy, thậm chí có lần hai người nhìn nhau mà hẵn vẫn bình thản mà rời tầm mắt đi chỗ khác. Lúc này Mục Tiểu Văn mới tin tưởng một điều rằng, vị nhị hoàng tử dễ nhìn này rốt cuộc là quá từ bi, cam chịu cho phép một nương nương vứt đi như nàng có thể tự do tiến vào đông viên rồi.

Cũng có vài lần nàng lấy dược hoàn từ Phương Mặc, đeo mặt nạ và thanh thủ tới tửu lâu. Trong dự liệu thì bị cáo đã sớm biết nguyên nhân nghỉ quá nhiều nên sẽ bị sa thải. Ngoài dự liệu là chưởng quỹ nói có công tử tới tìm nàng, nhưng hình như nửa muốn tìm nửa không muốn tìm, Mục Tiểu Văn nghe mà có chút mơ hồ. Khi hỏi chi tiết thì chưởng quỹ lại nói không nhớ rõ nữa. Mục Tiểu Văn thì sớm đã bị người ta quên lãng, có lẽ là còn người nhớ tới Mục Mộc. Nghĩ vậy, tâm trạng nàng có chút vui mừng và nàng cũng không còn cố chấp với cái suy nghĩ mình là ai. Chắc mọi người chỉ nghĩ tới một Mục Mộc mà thôi, vậy cũng được!

Trên thực tế thì nàng đã hoàn toàn rời khỏi nơi này nhưng những khi không có chuyện gì thì lại ăn thuốc đổi giọng rồi biến thành Mục Mộc đi dạo khắp nơi, đôi khi nàng bắLý Vân Thượng một thân bạch y tung bay ngồi dưới tán cây, tóc đen buông xuống hai vai, xinh đẹp không gì sánh được.

Nàng lúc đầu có chút chần chừ nhưng sau cùng vẫn cười tươi vui vẻ đi tới ngồi uống trà cùng hắn. Đối phương có vẻ kinh ngạc nhưng ngay sau đó liền nở một nụ cười chân thành, ấm áp làm cho người ta say mê muốn ngắm nhìn mãi. Mục Tiểu Văn hôm nay đã hoàn toàn thay đổi, tâm trạng cũng thoải mái rất nhiều, không còn ân ân oán oán bức xúc như trước, ngược lại nàng thật sự đã coi Lý Vân Thượng như một người bằng hữu tốt mà đối xử.

Nàng hứng thú mà thưởng thức vẻ tuấn lãng của hắn và hỏi ra miệng những suy nghĩ trước nay luôn tò mò, thắc mắc:

-Lý công tử tuấn mỹ như vậy, có bao giờ nghĩ rằng nữ nhân trong thiên hạ này không có người nào xứng với công tử?

-Không nghĩ tới! – khuôn mặt Lý Vân Thượng như phủ lên một tầng sương mờ mịt.

-Công tử có thường xuyên soi gương không?

-Không!

-Có từng dùng qua phu phẩm (tạm hiểu là mỹ phẩm dành cho nam giới nhé.. hihi) nào không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi