VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Đã ba ngày nhưng tân hoàng đế vẫn chưa vào triều.

Lão hoàng thượng thoái vị để tân hoàng đăng cơ đế vương nhưng không phải là đại hoàng tử như suy nghĩ của mọi người, mọi người tập trung củng cố thế lực và tạo uy tín trước vị hoàng đế mới này. Nhưng hoàng thượng lại nói thân thể không khỏe nên ba ngày rồi vẫn chưa vào triều. Các đại thần chỉ biết thở dài u ám.

Đám người ủng hộ nhị hoàng tử vì lần này có công mà đang được xem xét để đề bạt lên lên nhậm chức tể tướng, mấy đại thần quỳ gối bên ngoài tẩm cung.

Cả đám đều kêu gọi hoàng thượng, ba lần bảy lượt phái người đi vào nhưng bị đuổi thẳng ra ngoài không chút lưu tình.

Tổng quản thái giám ở bên ngoài cửa khó xử vô cùng, một bên muốn giúp đỡ những đại thần trung thành cương trực nhưng một bên lại không dám kinh nhiễu hoàng thượng.

- Thôi công tử! – thấy Thôi Minh Vũ đi đến, một đại thần lên tiếng gọi.

Thôi Minh Vũ từng là người hầu thân cận bên hoàng hậu, phụng mệnh bảo vệ nhị hoàng tử, nhiều lần lập kỳ công. Lần đoạt quyền này hắn cũng không ít công lao nhưng lại không hứng thú đối với quyền thế>Tân hoàng muốn phong cho hắn một chức quan nhưng hắn liền khước từ, thật sự không lay chuyển được ý vua nên hắn đành làm một ngự tiền thị vệ. Vả lại, thái độ của hắn đối với hoàng thượng không có cung kính lắm, tỏng triều hơn phân nửa đại thần không vừa mắt hắn.

Song hoàng thượng đối với hắn rất tốt, cho phép hắn không cần hành lễ nhiều, lại còn bỏ qua những lần bất kính của hắn. Bởi vậy, lúc này các đại thần nhìn thấy hắn đúng là như nhìn thấy cứu tinh.

- Thôi công tử, ngài hãy khuyên giải hoàng thượng đi. Hôm nay hoàng thượng mới đăng cơ, lòng người khôn gyên, ba ngày rồi người không có vào triều, các đại thần trong triều đã bắt đầu bàn tán. Nếu tiếp tục thế này chỉ sợ lão thân cố gắng mấy cũng không được.

- Ta biết rồi, các vị đại thần cứ trở về trước đi. – Thôi Minh Vũ thở dài, đôi mắt hoa đào giương lên.

Thấy Thôi Minh Vũ không chút do dự mà đáp ưng, chúng đại thần như ăn được một khối thuốc bình tâm, sau khi dặn dò vài tiếng họ liền kéo nhau ra về.

Bên trong tẩm cung được che phủ bởi những lớp màn sa rũ xuống, rộng lớn, sa hoa nhưng lạnh lùng. Thôi Minh Vũ mới đi vào thì nghe được một thanh âm lạnh lùng:

- Không phải đã nói không được cho ai vào làm phiền sao?

Thôi Minh Vũ xốc lớp màn sa lên thì thấy hắn đang ngồi trên chiếc ghế khắc hoa to lớn, người không nhúc nhích, bất giác thở dài thành tiếng:

- Rốt cuộc thì ngươi còn muốn như thế nào nữa?

- Tìm được thi thể rồi sao? – Lý Vân Thượng ngẩng đầu thấy Thôi Minh Vũ liền hỏi.

- Buổi tối xuống vách núi thì quá nguy hiểm nên ta đã sai người sang ngày thứ hai mới bắt đầu tìm. – Thôi Minh Vũ lắc đầu. – Đã ba ngày rồi vẫn chưa tìm thấy, chỉ sợ, sớm đã bị dã thú ăn tươi rồi.

Lý Vân Thượng nghe vậy cúi đầu, thần sắc ảm đạm.

- Văn nương nương tư thông với địch, Phương Mặc vì nàng mà phản bội ngươi, hai người họ đáng chết. Có đáng cho ngươi tiếc nuối không?

- Chỉ với một cây quạt, thật sự có thể phán nàng tử tội tư thông với địch sao?

- Ngươi không tin ta?

- Vậy mũi tên kia là ai bắn? – Lý Vân Thượng không đáp, trầm mặc nửa ngày, hắn vẫn cúi đầu, lên tiếng hỏi.

- Thê thiếp Phương Mặc hận Văn nương nương, người bên cạnh ngươi cũng không thiếu, bất luận là kẻ nào thì chỉ cần tùy tiện mua một thị vệ, thừa dịp ám sát Văn nương nương đều có thể. Nếu ngươi muốn báo thho nàng, chẳng lẽ giết tất cả những thị vệ có mặt lúc đó sao? – Thôi Minh Vũ hừ lạnh một tiếng nói, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.

- Sao nàng lại quen biết với Khinh Phong? Tại sao lúc đó Khinh Phong cố gắng cứu nàng? – Lý Vân Thượng hỏi.

- Cho nên nàng đáng chết, giấu ngươi đâu chỉ có duy nhất chuyện thông địch.

- Ngươi cũng từng khen ngợi nàng, vì sao lúc nào cũng muốn nàng chết? – thanh âm Lý Vân Thượng đột nhiên cao vút lên. – Còn có Phương Mặc, ngươi cũng từng với hắn vui vẻ hòa hợp, hôm nay nhìn hắn chết nhưng ngươi cũng không có nửa điểm thương tiếc? Ngươi không có trái tim sao?

- Thật ra là ngươi cố tình, ngươi cố tình nên mới hạ lệnh nhốt nàng vào tử lao, ngươi cố tình nên để cho hai người bọn họ chạy trốn. Bây giờ biến thành như vậy, ngươi lại đi trút oán giận lên người khác? – Thôi Minh Vũ cười lạnh một tiếng.

- Ngươi… – Lý Vân Thượng xoay người đứng lên, tay chụp mạnh lên bàn, khuôn mặt lãnh khốc của quân vương nổi lên phẫn nộ.

Thôi Minh Vũ đứng yên nửa ngày, chậm rãi quỳ xuống, thanh âm mặc dù vẫn còn ngang ngạnh nhưng lại dẫn theo vài tia lạnh lùng vô lực:

- Vi thần mạo phạm rồi, vi thần tuy chỉ hơn hoàng thượng vài tuổi nhưng từ nhỏ nhìn hoàng thượng lớn lên, trong lòng chỉ có duy nhất một mong muốn chính là che chở hoàng thượng chu toàn nhưng lại chưa từng lo lắng chuyện khác, thật không xứng với chức vị và trách nhiệm. Hoàng thượng nếu có hạ lệnh xử tử vi thần thì vi thần cũng không một câu oán hận.

- Ngươi biết rõ trẫm sẽ không làm như vậy với ngươi. Hôm nay trẫm đã là người cô đơn, ngươi còn muốn hành hạ trẫm như vậy sao? – nắm tay Lý Vân Thượng siết chặt thành quyền từ từ buông lỏng.

- Lúc đầu trong thiên hạ có một nhị hoàng tử bị vây bắt vì quyền thế, hôm nay lại có một tân hoàng đế bị người trong thiên hạ vây bắt, người cô đơn mà hoàng thượng nói đến có quá gượng ép không? Hơn nữa, thế gian này vốn là bể khổ, chúng sinh tam giới ai mà không có những đau khổ dày vò? Hoàng thượng nói vậy nghe ra như chuyện cười.

Thôi Minh Vũ luôn luôn vân đạm phong thanh, chưa bao giờ tàn khốc như thế này. Lý Vân Thượng ngạc nhiên một chút rồi lại im lặng như bị mất đi tiếng nói.

Giằng co chốc lát, Thôi Minh Vũ đứng dậy, vung tay áo xoay người rời đi. Đi được vài bước, hắn quay đầu, cuối cùng vẫn là có chút không đành lòng. Thở dài, hắn rút từ trong ống tay áo ra một vật rồi đưa tới:

- Đây là món đồ của Văn nương nương, là từ trên người nàng lấy xuống. Phương Mặc đã bị đuổi ra khỏi gia môn nên đồ vật đều bị người nhà tiêu hủy hết rồi, giờ không còn nữa. Mặc kệ ngươi nghĩ muốn người nào, đồ vật này cho ngươi mượn, ngươi cứ suy nghĩ cẩn thận đi.

Cơ thể Lý Vân Thượng có điểm chấn động rồi hắn vươn tay tiếp lấy món đồ. Đó là một chiếc vòng bạc trang sức nhỏ, mỏng chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Chiếc vòng này trông chất cũng kỳ quái, hơi hơi sẫm màu, không phải là màu của hàng thượng đẳng. Nhỏ bé mà thoát tục, giống với cái thân phận cao quý mà bị chèn ép không hơn một nha hoàn tầm thường kia – Vứt đi nương nương. Tâm Lý Vân Thượng mơ hồ nổi lên một trận đau đớn.

Kỳ thật nàng thay đổi rất nhiều, chỉ là hắn không thể cho nàng cơ hội.

Ngây người suy nghĩ một trận, khi ngẩng đầu lên thì đã không thấy Thôi Minh Vũ đâu nữa. Tổng quản thái giám Ngọc Minh Đức kính cẩn đi đến:

- Hoàng thượng, hôm qua người có phân phó là đưa Dực nhi cô nương vào cung, ban cho nàng vinh hoa phú quý, lão nô nói nhiều lần nhưng Dực nhi cô nương chỉ nói muốn ngồi ở nơi đó chờ Văn nương nương trở về. Người xem, có nên nghĩ một cách…

- Trẫm tự mình đi một chuyến! – Lý Vân Thượng hơi trầm mặc.

- Hoàng thượng… – nét mặt Ngọc Minh Đức hiện lên vài tia lo lắng.

- Chuyện gì?

- Hay là hoàng thượng đừng đi, để lão nô đi thêm một chuyến là được rồi! – bị Lý Vân Thượng lạnh nghiêm mặt liếc nhìn một cái, trên trán Ngọc Minh Đức rịn rịn từng trận mồ hôi.

- Ngươi muốn ra lệnh cho trẫm? – sắc mặt Lý Vân Thượng trầm xuống nhất thời làm cho Ngọc Minh Đức hồn phi phách tán.

- Hoàng thượng thứ tội, nô tài không dám! – Ngọc Minh Đức quỳ xuống, dập đầu phát run. – Chỉ là.. chỉ là Dực nhi nhìn không biết tốt xấu, không chỉ không tuân mệnh mà còn… đại nghịch bất đạo, đem tấm biển hoàng thượng ban cho Vu cư tháo xuống nói muốn thay nhà mà tiểu thư mình thích… Nàng ấy còn… còn nói những điều vũ nhục thánh thượng.. cho nên… nô tài lo lắng hoàng thượng nhìn thấy sẽ nổi giận mà ảnh hưởng tới thân thể… – Ngọc Minh Đức len lén nhìn Lý Vân Thượng một cái, thấy hắn vẫn chưa có nổi giận, thanh âm lão mới thoáng bình tĩnh hơn. – Nô tài vì lo lắng long thể bị quấy nhiễu nên mới cả gan nói vậy… mong hoàng thượng thứ tội.

- Minh Đức, ngươi không sợ trẫm nhìn thấy thì liền giết Dực nhi sao? – Lý Vân Thượng không giận nhưng giọng nói thập phần buồn bã. – Các ngươi đều giỏi lắm rồi, đều tốt lắm rồi.

Hắn nói liên tiếp hai lần khiến Ngọc Minh Đức sợ hãi, sợ tân hoàng vì lão tự tiện phỏng đoán thánh ý khiến mặt rồng giận dữ. Lão lại run sợ trộm nhìn lên thì phát hiện hoàng thượng vẫn chưa có tức giận nên hơi hơi yên lòng.

- Thôi, nàng muốn dùng bài biển gì thì liền dùng bài biển đó, ban cho nàng trông giữ nơi đó, cả phủ đều tùy ý nàng. – Trước kia không cho chủ tớ nàng tiến vào phía đông, nay người đã chết, cũng tới lúc để cho nàng nhận được những đãi ngộ của một Văn nương nương rồi. Nghĩ tới đây, Lý Vân Thượng lại hấp thêm một trận đau đớn, người con gái si cuồng vì yêu hắn, người con gái đáng thương muốn chết nhảy núi tự vẫn, người con gái sau khi được cứu liền mất hết ký ức trở nên không giống người thường, người con gái biểu hiện thông suốt, tỉnh táo kỳ thực lại đem ánh mắt lưu lại trên người hắn… tất cả.. đều bị hắn lạnh lùng mà khước từ. Hôm nay rốt cuộc nàng đã tìm được người để nàng gửi gắm trái tim, đến cuối cùng hắn vẫn lãnh khốc như vậy.. nàng nhẫn tâm vứt bỏ hắn lại.

Sẽ không bao giờ trở về nữa…!

Sau lần hộc máu đó, ngực hắn dường như đau đớn vô cùng. Lúc này vẫn cảm giác được cơn đau tê tâm liệt phế, hắn không biết vì sao mình lại hộc máu, không biết vì sao lại nói muốn nàng quay về… Hắn chỉ biết rằng, từ nay về sau, trái tim hắn sẽ có một lỗ rách lớn không cách nào lấp đầy, một khoảng không trống trãi. Cảm giác ấm áp thoáng qua trước kia vĩnh viễn sẽ không trở về bên cạnh hắn nữa.

Nghĩ lại, có lẽ chính hắn cũng yêu nàng!

Đem vòng trang sức nắm gọn trong lòng bàn tay, nắm tới lúc tâm hắn cảm giác có vài phần tình người ấm áp mới đứng dậy. Người đã mất, giữ lại đồ vật này cũng không còn ý nghĩa gì nữa! Ý niệm này vừa xuất hiện thì trong lòng liền có một trận đau đớn nhói lên, vì vậy bàn tay vừa muốn buông ra lại nắm chặt lại; hắn cẩn thận đem chiếc vòng cổ cất đi.

Trở ra tẩm cung, hắn vẫn thấy đám người la hét muốn gặp hoàng thượng. Thí dụ như Thạch Lan, Nguyệt Cơ, rồi lão Lệ Tung Hoành khuyên quân chủ chớ để phụ lòng thần tử lo lắng việc quốc sự. Nhiều năm qua cân nhắc, chuẩn bị chu đáo để có được ngày hôm nay nhưng giờ phút này hắn cảm thấy trống rỗng tới đáng sợ.

Đi tới ngự hoa viên, Ngọc Minh Đức cũng bước đi theo. Đột nhiên nhớ tới một người, khuôn mặt tái nhợt liền nổi lên một nụ cười, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn:

- Minh Đức, ngươi đi tìm một người tên là Mục Mộc rồi đưa hắn tới gặp trẫm. – hắn nói vài điểm chi tiết rồi Ngọc Minh Đức nhanh chóng nhận mệnh rời đi.

Tân hoàng từ lúc đăng cơ, mấy ngày hôm nay rốt cuộc vì một người tên Mục Mộc mà mỉm cười.

Nếu Mục Mộc ở đây nhất định sẽ thất kinh. Không phải hắn rất thích tiền boa sao? Trẫm sẽ dùng hết khả năng để thỏa mãn hắn. Không phải hắn vì khuôn mặt xấu xí nên mới đeo mặt nạ sao? Trẫm sẽ giúp hắn m danh y giỏi nhất thiên hạ về, nếu không thể chữa được thì cũng có thể giúp hắn làm một chiếc mặt nạ tốt một chút.

Thoáng nghĩ tới cái bộ dáng đáng yêu thị tỉnh thô ngôn của hắn, nghĩ tới bộ dáng hắn sắp vì thân phận chân thật của mình lộ ra làm cho giật mình, trong lòng Lý Vân Thượng ấm lên một chút. “Mình phải trêu đùa hắn một chút, làm cho hắn quỳ xuống, truy cứu tội bất kính trước kia, chắc chắn hắn sẽ sợ hãi không thôi?”

“Nhưng mà cũng có khả năng ngoài mặt thì hắn cung kính kêu hoàng thượng nhưng trong bụng thì cong miệng làu bàu không ngừng. Có lẽ, hắn sẽ lập tức đem ngân lượng giao ra hết rồi cầu chính mình tha cho hắn một mạng.”

Không còn nghĩ tới quốc sự, không còn nghĩ tới Văn nương nương và Phương Mặc, Lý Vân Thượng tận lực tránh né sự chua xót trong lòng kia, tưởng tượng để cho chính mình như mọc thêm một đôi cánh bay lên bầu trời kia, xua tan đi tất cả mây đen bao phủ. Coi như đây là một ký thác đánh thương cũng được, khóe miệng tân hoàng vung lên càng ngày càng lớn, lòng tràn đầy mòng chờ nam tử gọi Mục Mộc kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi