VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Ngày tới chính là đại hội thi đấu hoa khôi, không có gì nằm ngoài dự đoán, Vi tiếu đường lần này lại lấy được chức quán quân. Mục Tiểu Văn đứng giữa những người xem cùng với Cổ Diệp hài lòng quan sát toàn bộ quá trình. Thoáng thấy một người, nàng bỗng biến sắc rồi cười lạnh một tiếng.

Người cần tới rốt cuộc cũng đã tới.

Hoàng t>ượng.

Mục Tiểu Văn gọi Phỉ Mính, dặn dò vài câu: "Còn nhớ rõ phải ứng phó như thế nào không?"

Phỉ Mính tự hào: " Đương nhiên, Mặc phu nhân vì am hiểu nhiều thứ nên được mệnh danh là một vị phu nhân thanh tao, tài hoa; mà nếu hỏi hoa hoa công tử thì đó là một vị công tử ngoại bang. Giải thích như vậy, nếu ngài không tin lại còn cố ý muốn gặp công tử và Mặc phu nhân vậy thì đừng trách Vi tiếu đường chúng ta không khách khí."

"Tốt lắm."

Lý Vân Thượng, bất luận là muốn đuổi theo nàng hoặc Phương Mặc đến cùng, bọn họ sẽ dùng toàn lực đối phó. Nàng dùng đại danh của Mặc phu nhân cùng hoa hoa công tử, vì để Phương Mặc có thể dễ tìm được nàng, nhưng là đồng thời nàng cũng biết việc này sẽ có nguy hiểm. Nếu Hoàng thượng nghe thấy đại danh của hai người, chắc chắn sẽ đoán ra Phương Mặc, cho nên nàng đã sớm suy nghĩ ra đối sách để đối phó. Mặc dù kế sách ứng đối này không được chu toàn cho lắm nhưng cũng chỉ có thể tạm thời như thế mà thôi.

Nàng tách khỏi Cổ Diệp, trốn ở phía sau một cái bàn quan sát nhất cử nhất động của Lý Vân Thượng. Bạch y nam tử vẫn như trước chỉ dùng để liễm sắc mặt chi công (chỗ này nói về căn bệnh – nhược điểm của LÝ VÂN THƯợNG ~~ thay đổi dung mạo một chút để ko bị gọi là yêu nghiệt ấy ~~ ), gương mặt thanh tú nay thêm chút chí khí vương giả, gương mặt lạnh như băng trước kia nữa, ngược lại mang theo vài nét ôn nhu. Nhìn theo ánh mắt của hắn, trên đài hoa khôi khuynh thành khuynh quốc đang nhảy múa, nữ tử thản nhiên lộ ra nụ cười mị hoặc.

Một năm trôi qua, cả hai đều thay đổi. Lý Vân Thượng giờ hẳn là đã được hưởng hết nữ sắc. Ngày xưa chỉ có những thê thiếp trong phủ nhị hoàng tử, mà hôm nay đã có được cả hậu cung. Tưởng tượng đến cảnh hắn cùng với các phi tần thân thiết, dường như nam tử cao ngạo không sợ khói lửa nhân gian này cũng có chút giống tính cách con người.

Chỉ tiếc rằng Mục Tiểu Văn sẽ không còn thấy thích sự thay đổi này của hắn, ngược lại nụ cười của hắn còn khiến sống lưng của nàng lạnh toát. Hôm nay, hắn là thiên tử cao cao tại thượng, nếu thật muốn đánh nhau sống chết, Vi tiếu đường làm sao có thể chống lại được?

Một điệu múa đã hết, quả nhiên thấy Lý Vân Thượng ngồi bên bàn, trông không giống như người trong hồi ức của nàng, yêu cầu được gặp Mặc phu nhân. Phỉ Mính đến, rất lịch sự mà từ chối, sau khi thấy Lý Vân Thượng lấykim bài ra, mới sợ hãi mà đưa bọn họ vào.

Tất cả đều là giả, nàng sớm đã báo cho Phỉ Mính biết thân phận>ượng.

Thấy bọn họ đi vào, Mục Tiểu Văn vội vàng chạy theo. Nàng cách bọn họ chỉ 1 bức tường, người bên ngoài khó mà phát hiện ra đang có người theo dõi họ qua một cái lỗ nhỏ trên vách tường.

". . . Cách nhảy kia thực có chút giống nàng." Lý Vân Thượng nói.

Hắn chỉ nói ý mà không chỉ tận tên, Mục Tiểu Văn bỗng thất thần, cẩn thận suy nghĩ lại thì nhớ là bản thân chưa khi nào nhảy qua vũ khúc đó, lúc này mới an tâm chút chút.

Nàng lại thấy hắn vừa đi vừa nhìn chung quanh, gương mặt một chút cũng không phù hợp với thái độ mà người thay mặt nên có, sự nghi hoặc trên mặt hắn làm tim Mục Tiểu Văn thoáng chút loạn nhịp, chẳng lẽ hắn thật sự phát hiện ra điều gì?

Thiên Hương ở trong phòng tiếp Lý Vân Thượng, tâm không run, bình tĩnh ứng phó. Khởi Chi Điêu cũng tiến lên hỗ trợ. Cách hơi xa nên nàng không nghe được bọn họ đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lý Vân Thượng. Dáng người trưởng thành thanh tao, mái tóc đen buông xõa, không biết tại sao lại khiến người ta thấy cảm thấy bi thương.

Nhìn bọn họ nói chuyện xong, rốt cục Lý Vân Thượng cũng xoay người đi ra. Lúc này Mục Tiểu Văn mới thở nhẹ ra một hơi tựa vào tường, bất tri bất giác mà cả tay chân đều mềm nhuyễn.

"Khoan đã, nàng ở đây." Lý Vân Thượng ngừng cước bộ, quay đầu nhìn lướt qua phía sau vách tường. Khi con ngươi thâm thúy mang theo tia ôn nhu khó hiểu kia nhìn lướt qua mắt Mục Tiểu Văn, thoáng cái Mục Tiểu Văn lại trở nên khẩn trương.

Nàng không nghe thấy lời hắn nói nhưng lúc nhìn thấy một gương như quen mà không quen qua cái lỗ nhỏ, tất cả hồi ức như thủy triều ào ạt ùa về, chỉ là sự ai oán cùng sợ hãi, xa cách một năm, đó là thương hải tang điền (“Thương hải tang điền là nói tắt của câu Hán văn: Tang điền biến vi thương hải, nghĩa là: ruộng dâu biến thành màu xanh.” >> chỉ những sự thay đổi lớn lao trong cuộc sống, cuộc đời)

"Ngươi phát hiện nàng ở chỗ nào ư?" Thôi Minh Vũ vung lên ánh mắt tà tà liếc nhìn về phía Mục Tiểu Văn khiến nàng lạnh toát người

" Mặc dù nàng chưa từng nhảy nhưng vũ khúc kia có bóng dáng của nàng." Sự tinh quái, sự nghịch ngợm đáng yêu, sự tùy tiện kia là bóng dáng của một Mục Mộc.

Lý Vân Thượng thì thào tự nói, hắn như quay trở lại quá khứ, nhớ lại những hồi ức ấy.

Vừa ấm áp lại vừa đầy đau đớn.

Dực nhi nói cho hắn biết rằng Mục Tiểu Văn từng thưởng thức, đánh giá vẻ đẹp của hắn, khen ngợi một thân bạch y của hắn thanh tao, không nhuốm bụi trần. Thân là 1 hoàng thượng đứng đầu một đế quốc, bị một nữ tử đánh giá như thế, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ cảm thấy mình bị mạo phạm. Nhưng hắn đã bao nhiêu lần tưởng tượng lại cảnh chính mình một thân bạch y đứng trước nàng mà thu hồi bộ mặt, còn nàng thì dùng khuôn mặt say say vì rượu, dùng ánh mắt mê mang mà nhìn hắn, sau đó vô lực mà dựa vào trong lòng hắn, thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng nói: "Ta thích ngươi."

"Đi thôi" - mí mắt hắn buông xuống, long mi thật dài che đi sự sợ hãi chiếm khứ bấy lâu, Lý Vân Thượngà rời đi.

Rời khỏi Vi tiếu đường, ngẩng đầu nhìn lại lần nữa tấm biển thật to khắc chữ "Tam vi tiếu ", hắn tưởng tượng ra bộ dáng nàng đáng yêu ngày nào oán trách vì hắn không cho nhiều tiền boa, trái tim lại một trận quặn đau.

Hắn hoảng sợ mà rời đi, nhưng chỉ đi được vài bước, không biết tại sao tâm trạng lại hoảng loạn. Càng đi xa, lòng càng đau đớn. Hắn mờ mịt đứng yên hồi lâu, đột nhiên xoay người quay lại.

"Tiểu Văn, Tiểu Văn!" cước bộ như gió thổi, xiêm y rộng tung bay. Thôi Minh Vũ đã dễ dàng ngăn cản gia đinh của Vi tiếu đường lại, Lý Vân Thượng bước nhanh về phía trước. Trước cửa vào nội viên, hắn ngừng lại một chút, rồi hướng đường khác xoay đi.

Mái nhà, những trang sức cổ quái, hồ nước, nội viện, và tiếp theo là một thân ảnh nhỏ gầy màu xanh đang đưa lưng về phía hắn, thoáng chốc Lý Vân Thượng không thể động đậy.

"Thiên Hương, ngươi thật sự rất lợi hại nha, vừa rồi làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng bị hắn phát hiện rồi chứ." Mục Tiểu Văn nghĩ lại cảm thấy sợ hãi, một bên vuốt vuốt ngực một bên vỗ vỗ bả vai Khởi Chi Điêu như tán thưởng, trong giọng nói có thể thấy rõ sự vui sướng cùng hưng phấn, "Khởi Chi tiểu đệ so với hát không có khác mấy, kỹ thuật nói dối rất có bài bản, tiền đồ sáng lạn nha!"

Lý Vân Thượng ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, ngơ ngác mà bước về phía trước.

Mục Tiểu Văn còn đang cảm thấy may mắn: "May mắn là có hai người các ngươi, nếu không chỉ một mình ta nhất định đã bị lộ tẩy. Chuyện gì đến cũng đã đến, qua cũng đã qua, bây giờ có thể nhẹ nhõm rồi." Thở phào nhẹ nhõm, mọi người cùng nhìn nhau cười, giống như là tìm được đường sống trong chỗ chết vậy.

Nàng. . . thật sự là nàng sao?

Lúc trước không tìm được thi thể, trong lòng hắn vẫn tồn tại một hy vọng là nàng vẫn còn sống sót. Nhưng Lý Vân Thượng bắt đầu cảm thấy run sợ, ngay cả làm rõ lòng mình cũng không dám. Hắn tìm nàng lâu như thế, s có thể tìm thấy dễ dàng tới vậy? Mà chỉ có ở trước mặt Phương Mặc nàng mới lộ ra biểu tình tươi cười thoải mái, còn trược mặt hắn lại luôn im lặng như vậy?

Thật sự. . . nàng còn sống sao?

Đây không phải là hắn đang nằm mơ chứ?

Hắn lảo đảo lui về phía sau từng bước, những người kia đang vui cười chợt dừng lại, cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng mà im lặng. Mục Tiểu Văn thấy thế cũng ngừng nói , nghi hoặc quay đầu nhìn, khi tầm mắt rõ ràng thì ánh mắt nàng nhanh chóng trở nên sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Còn hắn, vẫn không thể động đậy.

Thật sự là nàng.

“. . . Ta thích ngươi.

. . . Điện hạ, ngươi làm sao vậy?

. . . Lý công tử, ngươi cưỡi ngựa giỏi quá.

. . . Ta đương nhiên là đồng tình với người rồi. . .”

… …

Thật sự là nàng!

Mi mắt, ánh mắt, đều là nàng!

Đoạn hồi ức ngắn này như nhủy triều chậm rãi chảy trong lòng hắn, hắn tiến lên từng bước vươn tay ra, hắn muốn chạm vào nàng.

Nào ngờ Mục Tiểu Văn lại lui về phía sau từng bước, đụng vào Khởi Chi Điêu, nàng xoay người lại thì nhìn thấy hắn ánh mắt phức tạp tựa như muốn cỗ vũ, nàng lập tức chấn tỉnh lại.

Trong thiên hạ người người giống nhau, thiếu gì người như nàng.

Nàng cười nhẹ, vẻ mặt biến đổi thành rất bình tĩnh, cười thật tươi: "Vị công tử này thật sự là đẹp quá đi a, ngài quang lâm Vi tiếu đường thật sự là phúc khí cho chúng ta , không biết công tử có chuyện gì sao?"

"Công tử chắc là vì hoa khôi của Vi tiếu đường chúng ta mà đến phải không, để tiểu địa đi bẩm báo với Mặc phu nhân. Nhìn công tử tướng mạo và quyền thế đều hơn người, chắc chắn sẽ làm cho phu nhân và hoa khôi của chúng ta vui vẻ, các vị nói phải không nào?"

"A, được rồi, cô nương hoa khôi bây giờ đang ở khuê phòng nghỉ ngơi, có cần tiểu địa dẫn đường không ạ?"

"Ai nha, thật là, tiểu địa quên mất, công tử đi đường xa mà đến nên nghỉơi trước mới đúng, buổi tối mới muốn gặp hoa khôi cô nương có phải hay không?

. . .

Nàng nói vừa nhanh vừa vội, nhưng nhìn người trước mặt như cũ vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt khó hiểu, thanh âm dần nhỏ lại. Còn có thể lừa gạt được người ta ư, nói nãy giờ đều là giấu đầu lòi đuôi, chỉ làm người ta buồn cười thôi.

Cuối cùng trốn không xong, chỉ đáng tiếc là chưa gặp lại Phương Mặc lần cuối. Nếu không, hai người cùng chết lần nữa cũng tốt rồi.

Thở hỗn hển một chút rồi bình tĩnh lại, Mục Tiểu Văn hít sâu một hơi, quỳ xuống, hành lễ, giọng điệu thực tỉnh táo sau khi tuyệt vọng: "Mục Tiểu Văn khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Nàng!"

Cho đến khi đứng dậy, mắt nàng vẫn nhìn xuống đất: "Thật không nghĩ một năm sau có thể gặp lại. Mục Tiểu Văn đáng chết, tất nhiên sẽ giơ tay chịu trói, không chống cự. Chỉ là xin hoàng thượng tha cho những người này, họ đều là người vô tội"

Tầm mắt nhìn hoàng thượng có chút không yên, phải chăng nàng thay người cầu tình làm hắn phẫn nỗ nga. Mục Tiểu Văn vội vàng nói thêm: " NếuHoàngượng không đáp ứng, Mục Tiểu Văn sẽ liều chết với người. Cho dù Hoàng thượng có đem binh tương trợ, chúng ta cũng không phải là không có khả năng chạy trốn. Chỉ là đao kiếm không có mắt, nếu như trong lúc hỗn loạn mà làm hoàng thượng bị thương, thật sự không tốt lắm.”

Nói xong lời này, Thiên Hương, Khởi Chi Điêu, và sư phụ cũng rất phối hợp mà lập tức nổi lên sát khí. Kỳ thật lời uy hiếp của nàng rất buồn cười,Thôi Minh Vũ võ công cao cường, hơn nữa tâm tư Lý Vân Thượng thâm sâu khó lường, phần thắng là rất nhỏ. Nhưng mà không còn cách nào khác, vì bảo vệ tánh mạng nàng chỉ có thể làm như thế. Hôm nay hắn hẳn vốn là di hành thị dân (ý là đi vi hành ko mang theo nhiều người), sẽ không mang theo binh lính, đến lúc bọn họ tới, thì nàng cùng mọi người đã cao bay xa chạy rồi.

Cúi đầu chờ trả lời nhưng là mãi mà không có người nào lên tiếng, thời gian giống như ngừng trôi. Trong thời gian chờ đợi, Mục Tiểu Văn lẳng lặngchuẩn bị tư thế, chỉ cần bọn họ động thủ, nàng sẽ lập tức phản kháng.

"Ta. . ." Hoàng thượng Tôn quý rốt cục

Mục Tiểu Văn lên tinh thần đề phòng.

"Trẫm sẽ không giết nàng!" Thanh âm có chút khàn khàn, nhưng vẫn là thể hiện chí khí vương giả, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy.

Mục Tiểu Văn ngạc nhiên. Ngẩng đầu lên, cảnh giác mà nhìn về phía Lý Vân Thượng.

. . .

Nàng thật không hiểu loại này ánh mắt.

Một lần nữa liếc nhìn qua Thôi Minh Vũ, hắn vẫn là như thế, một bộ vân đạm phong thanh, cúc cung tận tụy vì hoàng thượng, nếu nàng đả thương hoàng thượng thì chỉ có đường chết.

Trái tim nhẹ giật một phát, nàng nhìn Thiên Hương vài lần, liệu có nên tin hắn hay không đây. Thật sự không phải là một âm mưu chứ? Nàng thực sự đã lãnh giáo đủ rồi.

Mục Tiểu Văn liếc nhìn Lý Vân Thượng lúc này sắc mặt đã tái nhợt, bộ dáng suy yếu đứng không vững, dứt khoát đứng lên: "Có thật người không giết ta?"

". . . Quân vô hí ngôn."*

*Câu này là nói vua không nói chơi, nhưng để zậy thì ta thấy hơi không được “hoàng gia” cho lắm nên để nguyên nha mọi người. chắc mọi người ai cũng biết câu này mà phải ko? :D

"Ta không tin. Chi bằng Hoàng thượng ban cho ta kim bài miễn chết đi."

Lý Vân Thượng không hề ngập ngừng, bảo Thôi Minh Vũ đem kim bài miễn chết đưa cho nàng. Mục Tiểu Văn sợ Thôi Minh Vũ, đành sai Thiên Hương đến lấy, khi xác định đó thực sự là kim bài miễn chết, Mục Tiểu Vănngạc nhiên hỏi: "Thực sự là người không giết ta ư?!"

"Thật sự từ trước đến giờ là ngươi vô tội, là Thôi Minh Vũ đã hại ngươi thôi"

Hả?

Hắn dồn nàng cùng Phương Mặc tới đường chết, nói một câu đơn giản như vậy thì liền xong sao? Còn kẻ chủ mưu thì lại bình yên đứng một bên? Mục Tiểu Văn nàng sợ hắn muốn chết, chỉ biết chạy trối chết, ngay cả việc báo thù cũng không kịp.Đây là cái đạo lý gì thế này?Mục Tiểu Văn đem kim bài miễn chết cất cẩn thận vào trong ngực,nàng đánh giá tình hình một lần nữa, sau khi xác định không có nguy hiểm gì thì mới bắt đầu thấy tức giận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi