VƯU MINH LÒNG TẠI YẾN ĐÔNG


Xế chiều, cái nắng gay gắt tản dần, Mộc Yến Đông quyết định trao trả con cái nhà lành về đúng chỗ nhóc con thuộc về, cứ đèo bồng theo tiểu hài tử mãi chẳng được tích sự gì, huống hồ càng khiến Mộc Yến Đông thẹn với lương tâm, lão thiên gia có mắt a, lão đã phước phần vun đắp mệnh mới tốt đẹp cho y, y cũng không thể cậy thân xác trẻ con tâm hồn người lớn mà đi ăn quỵt một đứa con nít, còn đáng mặt đặt đàn ông không? Đương nhiên vứt luôn cũng chẳng đáng.
Mộc Yến Đông thấu đáo nghĩ kĩ rồi, bản thân không thể liên lụy người khác, y ngồi xổm trước mặt Vưu Minh: Nhà đệ ở đâu? Ta đưa đệ về.

Từ lúc rơi sông đến giờ lâu lắm rồi, phụ mẫu tìm không ra đệ chắc đau lòng mất thôi.

Đệ còn nhớ đường về nhà không?
Vưu Minh tận tình ngẫm lời Đông ca nói phải: Đệ nhớ.
Mộc Yến Đông đứng dậy chỉnh vạt áo rách rưới thẳng thóm, ưỡn ngực thẳng lưng điệu bộ thẳng nam chắc chắn như đinh đóng cột: Đi.
Chiếu theo dòng sông vớt được hài tử, có lẽ cùng một nguồn, mà công nhận lão thiên gia đúng là có mắt lại dạt dào rũ lòng thương xót chúng sinh, thấy đó một tiểu hài tử nhỏ tuổi cũng chẳng biết bơi té lọt sông trôi lềnh đềnh xa tận đâu cũng chẳng rõ mà có thể bình yên sống sót.
Tiểu Yến Đông nghĩ: Có khi nào...
Mộc Đông Đông thầm tiếp lời: Sao cơ...
Mộc Yến Đông dường như ngộ được thiên cơ: Đúng vậy có lẽ nào...
Đông ca huynh lẩm bẩm gì thế, nói lớn lên cho đệ nghe được không? Vưu Minh khó hình dung tiểu ca ca đang làm trò con bò gì.
Mộc Yến Đông xua tay đẩy vai Vưu Minh dẫn đường: Chả có gì, ngứa miệng động đậy môi cho bớt tê, chân tay không động đậy thì máu không thể lưu thông tê rần muốn chết huống chi là miệng.

Vưu Minh có phần khó hiểu, theo bé nghĩ động đậy mới mỏi ấy, thôi mà kệ ân nhân nói sao cũng đúng, nhóc hiện tại không nên bận tâm vào việc khác, trước mắt cần phải tìm đường về nhà nhanh nhất có thể sẵn ôm cả Đông ca về tay.

Vưu Minh cười hoáy trong lòng, không ngờ một lần rơi sông lại có thể vớ được bảo bối.

Bé nghĩ tuy quần áo ca ca không được đẹp, nhưng tính ca ca rất đẹp, cả người đều đẹp.

Vưu Minh bé đây chắc chắn sẽ giữ ca ca bên người.

Nhìn ca ca côi cút không nơi nương tựa, bé không thể khoanh tay đứng nhìn.
Dối gạt đứa nhỏ mà không chớp mắt, bên ngoài nói một đằng quên trong nghĩ một nẻo, Mộc Yến ĐSu một hồi cẩn trọng phân tích mới thấu, có khi nào lão thiên gia phái y đến đây cứu đứa nhóc này? Không thì tại sao lại trùng hợp cứu mạng đứa nhóc tại một thời điểm chuẩn xác như vậy.

Dòng sông y chọn tắm quanh đó đâu có ai, may mà có y nếu không chắc nhóc này thăng thiên từ lâu rồi.

Haizz mà thôi tất cả đều có tạo hóa, biết đâu y với đứa nhóc này có duyên tương ngộ huynh đệ không chừng.

Dọc một đường qua mấy khúc cua đến một mỏm đất nhô cạnh khúc sông, đây là một hướng khác nơi lúc nhặt được tiểu hài tử.

Vòm cây trứng cá to tướng đổ xuống rợp bóng như một cái mái che.
Bến đò? Mộc Yến Đông không chắc chắn lắm, dù gì y mới đến thế giới này có hai ngày, là người hiện đại 4.0, nơi sinh cũng chẳng phải nông thôn cho nên quanh chỗ này kiểu gì cũng không thể khẳng định.
Vưu Minh vừa gật đầu vừa giải thích: Đây là một bến đò nhỏ, chủ yếu người dân muốn di chuyển đến các châu huyện trên ấy, chỗ này chỉ đưa người sang bến chứ không đưa hàng, thuyền nan đủ để chở người thôi.

Nhà đệ ở trên Thiêm Châu.
Hiện tại đang ở quận huyện châu nào Mộc Yến Đông còn chả biết, thua đứa mù đường nữa, trong lúc đứng chờ y dùng lời gián tiếp nói bóng nói gió gợi đứa nhỏ thông tuệ kế bên kể rõ địa lí chung quanh.

Nghe một hồi y mới biết rõ nơi y lăn lộn qua giờ là Kiền trấn thuộc phần nhỏ của Thiêm Châu.
Ban đầu đứa nhỏ có nói nhà nó ở quân doanh, Mộc Yến Đông suy đoán chắc là con cái nhà ai trong quân đội rồi, góc rễ chắc lớn lắm đây.

Nhìn cách ăn mặc này cũng đủ biết không phải tầm thường, nói chung là hàng đâu trả về chỗ đó, còn y ấy hả đợi làm xong người tốt tích một xíu công đức thì phải tìm cách mưu sinh thôi, đời là vậy không bán thân thì bán nghệ có gì đâu phải hoảng.
Mấy chốc lão nhân đội nón lá cầm cáng chèo trở lại bến đưa một chuyến hành khách mới, Mộc Yến Đông tuy lớn hơn Vưu Minh bốn tuổi nhưng thân thể gầy gò nên bế nhóc con di chuyển có phần khó khăn.

Vưu Minh kháng cự yếu xìu: Đệ đi được mà, cẩn thận té bây giờ.
Mộc Yến Đông mặt lanh tanh giữ nguyên chính kiến còn phản bác: Câu cuối nên dành cho đệ, là ai không cẩn thận té, may mắn thoát khỏi cửa tử?
Vưu Minh biết mình đuối lý nên tự động khóa miệng lại, bàn tay bé nhỏ câu vòng qua cổ Mộc Yến Đông.
Râu lão lái đò râm bụt rung rinh nén cười, lão giữ thế thuyền không nghiêng cho hai tiểu hài tử nom ra vẻ người lớn này không ngã chổng vó.
Hai đứa muốn đi đâu, có tiền không đấy? Lão già rồi đừng hòng lừa gạt dối tiền lão!
Vưu Minh được thả xuống liền quay lưng dúi vào người lấy tiền rồi mới quay người lại trong cái nhìn thâm sâu của lão nhân, bụm chặt tay lắc vài cái, đồng xu va vào nhau cốp cốp đinh đang.
Chúng ta có này, ông đưa bọn cháu đến nơi trước rồi tính.

Đừng hòng dối gạt lừa trẻ con trả tiền trước.
Lão đưa đò bật cười: Ha ha, nhóc hay lắm, nhỏ xíu mà mạnh miệng gớm còn biết phản biện lão nhân ta.

Thôi được rồi nể mặt nhà ngươi có tiền ta sẽ chu đáo đưa hai người các ngươi đến nơi an toàn.

Mà trước hết muốn đi đâu nói ta biết đặng biết đường chèo.
Vưu Minh dõng dạt nói, âm giọng ngân vang giữa lòng sông: Thiêm Châu.
Mộc Yến Đông kéo Vưu Minh ngồi xuống không cho nó lóc chóc loi choi nữa, hai tay vịn vai giữ chặt thân bé.
...

Binh lính lùng sục khắp mọi ngóc ngách có khả năng chứa được một đứa trẻ, rơm rạ bị lật xới, dưới con sông cặp bến Thiết Doanh nườm nượp xuồng ghe, quân binh đường thủy luân phiên ngụp lặn túi bụi nhiều canh giờ, người nào người nấy ướt như con chuột lột.

Thế mà chẳng ai than vãn từ bỏ.
Vưu Vinh mặt nóng hầm hầm gằn giọng: Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Tướng sĩ rớt mồ hôi hột vẫn không ngừng tìm kiếm nhị thiếu gia đã biệt tăm biệt tích mấy canh giờ qua, lòng thầm nghĩ thấy xác chắc ba ngày nữa mới thấy được nhưng họ chỉ nghĩ chứ chả dám nói.
Lâu Bảo Thoa ngồi thừ người đờ đẫn ngón tay run rẩy Vưu Vinh bên cạnh không ngừng nhỏ giọng bên tai gieo rắt hi vọng: Minh nhi thông minh như vậy, Minh nhi phước lớn mạng lớn huống chi Vưu Vinh ta không màng mạng sống cứu vớt bao dân trăm bề tích đức lẽ nào lão thiên gia có mắt không tròng? Nàng yên tâm chợp mắt một giấc đi thả lỏng tinh thần có được không? Ta sẽ tìm được Minh nhi về cho nàng.
Lâu Bảo Thoa nâng khóe mắt nặng trĩu chăm chú nhìn thẳng vào mắt phu quân: Chàng hứa với ta.
Vưu Vinh gật đầu chắc nịch: Ta hứa với nàng.
Tiểu Liên dìu phu nhân vào nghỉ, đi được vài bước Lâu Bảo Thoa ngoái đầu tận mấy lần, mới ngày hôm qua con trai nhỏ còn quấn bên chân nàng hôm nay nói mất tích liền mất tích, người làm mẹ sao có thể không đau lòng? Đến khi được phu quân tận tình khuyên nhủ nàng mới bớt lo lắng phần nào.
Vì Nóng lòng tìm con Vưu Vinh không cho phép bản thân thoái lui, chính bản thân hắn còn ngụp lặn trong nước đảo điên lục sùng mọi khúc sông, tra soát mọi dấu vết cho dù chỉ là đó chỉ là một tia hi vọng le lói.
Báo.....! vương gia, đã tìm, tìm được tiểu công tử.

Một quân binh hùng hục thở không ra hơi báo cáo, âm thanh vang dội cả một góc trời đánh tan nổi niềm vô vọng của bao người.
- --------
Đam Bất Diệt: "Phép màu chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết, ở hiện thực không cẩn thận rơi sông mất tích vài giờ thôi là biết kết quả rồi, biết bao câu chuyện đau buồn xảy ra do nạn đuối nước mà khổ nhất vẫn là người thân chúng ta, các bạn nhớ cẩn thận bảo vệ bản thân an toàn nhé! Chúc mọi người có một ngày tốt lành ^^!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi