WHO ARE YOU ??? [THANH VŨ]

Kiến Vũ bị Vương Thanh bế đi được một lúc lâu sau, mới do dự mở miệng: "Anh, chân của em không sao."

"Anh biết rõ chân em không sao." Vương Thanh cẩn thận cố gắng không đụng vào cánh tay phải của Kiến Vũ Sớm có nhân viên phục vụ thay anh đẩy cửa phòng thay quần áo ra. Anh nhẹ nhàng đặt Kiến Vũ lên ghế: "Thay quần áo xong anh sẽ mang em tới bệnh viện."

Kiến Vũ duỗi tay trái ra lóng ngóng tự cởi cúc áo, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng biểu tình lại không có bao nhiêu đau đớn.

Trong trí nhớ của Vương Thanh, Kiến Vũ từ nhỏ đã được cha cùng mẹ kế vô cùng sủng ái, đừng nói là cánh tay trật khớp, cho dù chỉ bị một chút vết thương nhỏ, cả nhà cũng sẽ loạn hết cả lên. Thay quần áo xong, ánh mắt của anh nhẹ nhàng xẹt qua sắc mặt trắng bệch của Kiến Vũ, cùng với một tay còn đang loay hoay cởi ra nút áo.

Khi thấy Kiến Vũ mãi vẫn không tháo được cúc áo thứ hai thì... chân Vương Thanh không tự chủ được đi về phía cậu: "Để anh."

Bởi vì lo lắng thương thế của Kiến Vũ, mấy người đi theo Vương Thanh tới bên ngoài phòng thay đồ nam. Hiểu Lam tháo mũ xuống: "Tôi đi thay quần áo, các anh vào xem tiểu Vũ thế nào." Nói xong, nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt, xoay người đi về phía phòng thay đồ nữ.

Quách Hạo đẩy cửa phòng ra, chân vốn muốn bước vào lại thu trở về, tựa hồ như không đành lòng phá vỡ gì đó.

Trong phòng, một nam nhân tuấn mỹ đang khom người ngồi cởi nút áo giúp cho một thiếu niên nét mặt tươi cười. Trên mặt nam nhân không có bao nhiêu biểu lộ, nhưng lại có thể khiến cho người ta cảm nhận được anh đối với thiếu niên vô hạn bao bọc cùng lo lắng, cảnh tượng bình thường lại khiến cho người ta cảm thấy vài phần ấm áp.

Ba người lẳng lặng nhìn, ngay cả Vu Hi Triệt cũng không có ý tiến vào quấy rầy.

Quách Hạo khom khom khóe miệng, lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh tốt tiêu cự, đem cái khoảnh khắc này lưu lại vĩnh viễn. Trong tấm ảnh, nam nhân chính là đang ngẩng đầu nhìn thiếu niên, mà thiếu niên cũng vừa cúi đầu, một người bao dung, một người mỉm cười.

Thay hai người đóng lại cánh cửa, Quách Hạo đem di động bỏ vào túi áo: "Chúng ta đi thay quần áo." Nói xong, liền đi đến một phòng thay đồ khác.

Lý Tuấn Tân nhíu mày, cũng không nói thêm gì, theo Quách Hạo rời đi, thuận tiện lôi xềnh xệch Vu Hi Triệt còn đang đứng ngây ngốc ở cửa ra vào. Muốn hâm mộ nhà người khác huynh hữu đệ cung hẳn là nên tìm ba mẹ cậu đi, đứng ở chỗ này làm cái gì.

Vương Thanh nhìn lồng ngực trắng nõn trước mắt, còn có xương quai xanh tinh xảo, ánh mắt có chút dời đi chỗ khác, rất nhanh cài xong cúc, chỉnh lại cổ áo cho thiếu niên, mới ngẩng đầu lên nói: "Em không cần lo lắng, cánh tay nhất định sẽ không sao."

Kiến Vũ cười gật đầu, nhìn đôi tay đang run nhè nhẹ của nam nhân, kỳ thật hẳn chính cậu mới nên khuyên nam nhân không cần phải lo lắng, dù sao tay anh ấy nãy giờ vẫn luôn run rẩy.

Nếu không phải người nơi này sinh bệnh bị thương đều phải đi gặp bác sĩ, cậu đã sớm trực tiếp đem cánh tay trật khớp nắn lại, chỉ là phải nhịn đau một chút.

Luyện võ chính là để cường thân kiện thể, hiện tại võ thuật của mình không thể dùng, cái vết thương nhỏ này chỉ có thể nhịn cho mấy vị đại phu mà lúc nào cũng diện đồ trắng kia tới trị liệu cho mình. Ngay lúc cậu còn đang thất thần, Vương Thanh cầm đôi tay hơi lạnh của cậu: "Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài."

Kéo ra cánh cửa, đã thấy vài vị hảo hữu đã đứng ở ngoài, Vương Thanh miễn cưỡng giấu đi vẻ khẩn trương: "Tôi đưa Kiến Vũ tới bệnh viện, các cậu về trước đi, party buổi tối tôi sẽ không đi."

"Không sao, Kiến Vũ em trai bị thương bọn tôi sao còn tâm trạng đó, bọn tôi sẽ cùng cậu đến bệnh viện." Hiểu Lam nhìn sắc mặt tái nhợt của Kiến Vũ: "Được rồi, chúng ta đi nhanh đi."

Vương Thanh ở phía sau cũng không có tâm tư cùng bọn họ khách sáo, mang theo Kiến Vũ lên xe, còn tỉ mỉ nâng cánh tay phải bị thương của Kiến Vũ lên, cẩn thận đeo dây an toàn cho cậu, sờ sờ Kiến Vũ đầu rồi mới khởi động ô tô.

Trên đường tới bệnh viện, Vương Thanh mặt mũi tràn đầy lo lắng, Kiến Vũ mặt mũi tràn đầy thản nhiên, có vài phần cảm giác như "hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp".

Lúc đến bệnh viện thì... Kiến Vũ lại được nhìn thấy một tòa kiến trúc quen thuộc, thì ra đây là nơi mà mình lần đầu tỉnh lại, trở lại nơi quen thuộc trước kia, Vương nhị thiếu gia cuối cùng có thêm vài phần biểu cảm.

"Kiến Vũ, tay em thế nào rồi?" Vương Thanh mở cửa xe, lo lắng xem xét cánh tay của Kiến Vũ, lúc ở mã trường thay quần áo cho Kiến Vũ thì thấy cánh tay đã có chút sưng, hiện tại bởi vì cách một lớp tay áo, nên nhìn không ra đến tột cùng là đã có bao nhiêu nghiêm trọng.

Kiến Vũ lắc đầu: "Anh, em không sao." Huynh trưởng đại nhân, suốt dọc đường anh đã hỏi câu này cả chục lần rồi, hơn nữa hỏi em còn không bằng hỏi bác sĩ. Cậu bắt đầu hoài nghi, trước kia từng cho rằng Vương Thanh rất vĩ đại chắc là do lúc đó đại não của mình xảy ra vấn đề.

Bốn người theo tới, vừa mới dừng xe đã chứng kiến bóng lưng Vương Thanh cùng Kiến Vũ biến mất trong thang máy, Vu Hi Triệt đi xuống xe, quơ quơ cái chìa khóa trong tay: "Tôi có một loại ảo giác, hình như Vương Thanh đã quên là có chúng ta đi theo sau cậu ta."

"Trực giác của cậu có vấn đề." Lý Tuấn Tân đóng cửa xe: "Tôi khẳng định cậu ta đã quên béng chúng ta, hoàn toàn không phải là ảo giác." Nói xong, cũng vội đi theo.

......................

Tiền tài đúng là thứ tốt, ít nhất tại phương diện xếp hàng này thì có thể giúp một vị thanh niên tài tuấn lòng nóng như lửa đốt có thể tiết kiệm được thời gian. Vương Thanh mang theo Kiến Vũ vào khoa chỉnh hình, trải qua một loạt ảnh chụp cộng thêm sờ xương cùng sờ mạch một hồi, cũng trải qua Trung Quốc và Phương Tây y học kết hợp cuối cùng cũng chốt hạ được một cái kết luận: Vương nhị thiếu gia dùng sức quá độ, khiến dây chằng trên tay bị kéo dãn dẫn đến chấn thương, chỗ các đốt ngón tay cũng có dấu hiệu trật khớp.

Trật khớp thì phải làm sao? Đương nhiên là phải đem vị trí xương cốt nắn lại cho đúng.

Vì vậy, dưới con mắt săm soi mở trừng trừng của Vương Thanh, bác sĩ giỏi nhất khoa chỉnh hình trong bệnh viện run rẩy xoa cánh tay Vương nhị thiếu gia, sau đó cổ tay dùng lực một chút, Vương nhị thiếu gia nhíu mày một cái, xương cốt lại trở lại vị trí cũ.

Vương nhị thiếu gia trên mặt không có bao nhiêu biến hóa, ngược lại Vương Đại tổng tài ngồi ở một bên sắc mặt trắng không còn chút máu, ngay cả trán cũng thấm chút mồ hôi. Bác sĩ khoa chỉnh hình không hiểu ra sao, Vương gia vốn là danh gia, lần trước lúc Vương nhị thiếu gia còn nằm trong bệnh viện, ông nghe nói thật ra Vương Thanh chỉ liếc nhìn Vương nhị thiếu gia một cái rồi rời đi, như thế nào hôm nay nhìn thấy lại là một bộ dáng hết sức quan tâm tới em trai bảo bối vậy.

Cẩn thận quấn lớp băng vải dài lên cánh tay cho Kiến Vũ, bác sĩ thấy Vương Thanh sắc mặt thật sự không tốt, vì vậy mở miệng nói: "Vương tiên sinh, tay lệnh đệ không có vấn đề gì, một hai tuần là khỏi hẳn, bất quá phải nhớ kỹ hai tuần này cổ tay không được dùng lực, bằng không cổ tay trật khớp lần nữa sẽ càng phiền toái hơn, nếu nghiêm trọng, sẽ có thể ảnh hưởng đến sự linh hoạt của cánh tay sau này."

Câu nói sau cùng vừa ra khỏi miệng, bác sĩ đã cảm thấy chính mình toàn thân rét lạnh, ngẩng đầu đã thấy Vương Đại thiếu gia ánh mắt sắc bén nhìn mình, ông toàn thân cứng đờ: "Kỳ thật Vương tiên sinh không cần lo lắng, chỉ cần chú ý một chút, cánh tay của lệnh đệ tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì."

Vương Thanh thu hồi ánh mắt của mình, đi đến bên cạnh Kiến Vũ: "Kiến Vũ, hiện tại cảm thấy thế nào?"

Kiến Vũ duỗi tay trái ra sờ lên miếng băng vải treo cánh tay buộc lên cổ mình, lại cúi đầu nhìn một cục gì đó bị quấn kín băng: "Khó coi."

Bao nhiêu lo lắng cùng áy náy của Vương Thanh vốn đang trực chờ được phun ra, sau khi nghe được hai chữ này, lập tức dừng ngay trước miệng, sau nửa ngày mới nói: "Khỏi nhanh thì tốt rồi, không khó xem."

Kiến Vũ trừng mắt, chán ghét chọc chọc cái băng vải treo trên cổ: "Em đói bụng." Nói rồi, ngẩng đầu bảo với vị bác sĩ đang đứng cười đến không thế nào tự nhiên ở một bên: "Đã làm phiền ngài, đại phu."

Bác sĩ bị Vương Thanh soi đến toàn thân lạnh buốt cảm khái đánh giá thiếu niên, nhìn một cái, thật là một đứa trẻ đáng yêu, so với vị Vương tổng tài này thân thiện hơn nhiều, đương nhiên, nếu như không gọi mình là đại phu, gọi bác sĩ sẽ tốt hơn.

"Bác sĩ Lâm, đây là thuốc của người bệnh." Hộ sĩ bưng khay nhỏ đem thuốc mang vào. Lúc cô nhìn thấy người mang cột băng vải thì kinh ngạc kêu lên: "Vương tiên sinh, cậu lại bị thương, lại bị người đả thương sao?"

Bác sĩ Lâm trái tim vừa mới được thả lỏng lại lần nữa nhảy dựng lên, cái cô này sao có thể hỏi thẳng ra như vậy? Cho dù người ta lần trước là bị đả thương phải vào bệnh viện, cô cũng không cần phải nhấn mạnh thêm chữ "lại" a.

"Là cô?" Kiến Vũ nhìn thấy hộ sĩ trước mặt kia chính là vị nữ tử đã chiếu cố mình khi cậu vừa mới tới cái thế giới này, cũng không ngại lời nói vừa rồi của cô, nụ cười trên mặt sáng lạn thêm vài phần, giải thích nói: "Đây là tôi lúc đi cùng anh trai thì bị thương."

Hộ sĩ ngộ ra, thì ra là do Vương Đại thiếu gia đả thương, cô bất mãn nhìn Vương Thanh áo mũ chỉnh tề kia, thanh niên tài tuấn cái gì, ngay cả em trai mình đã mất trí nhớ mà cũng không buông tha, hiện tại nhị thiếu gia có bao nhiêu lễ phép bao nhiêu đáng yêu như thế, anh ta lại đem cánh tay nhị thiếu gia làm cho bị thương, loại hành vi này thật sự đáng bị người chửi rủa.

Hộ sĩ đem thuốc đặt trong tay trái không bị thương của Kiến Vũ, mắt lại nhìn Vương Thanh một bộ vô biểu tình, mở miệng nói: "Vương tiên sinh, cậu hiện tại bị thương, nếu là có người đối với cậu không tốt hoặc là động thủ đánh cậu, cậu nhất định phải nhớ báo cảnh sát, đặc biệt là phải cẩn thận một số kẻ nào đó mặt người dạ thú, ngoài mặt là quân tử nhưng sau lưng lại là tiểu nhân."

Vương Thanh nheo mắt, tại sao hộ sĩ này lúc nói đến "mặt người dạ thú" lại quay sang nhìn anh, chẳng lẽ là tại mình lỗi giác (cảm giác không đúng)?

"Tôi không sợ." Kiến Vũ khiêu mi, nếu ai dám động thủ với cậu, chính mình chỉ còn một cánh tay trái cũng vẫn có thể đối phó, hơn nữa cho dù là như thế thì huynh trưởng của mình cũng sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh. Mắt nhìn Vương Thanh, cậu hiểu hộ sĩ cô nương là thật tâm lo lắng cho mình, vì vậy dùng nụ cười đáp lại: "Tôi sẽ nhớ rõ."

Hộ sĩ thấy Kiến Vũ đầu tiên là nhíu mày, sau đó lại liếc nhìn Vương Thanh mới quay lại miễn cưỡng cười vui với mình, trong lòng đau xót, Vương nhị thiếu gia sợ hãi Vương Thanh đến mức này sao. Cô gái khinh thường liếc xéo Vương Thanh tướng mạo anh tuấn kia, bộ dáng dù cho dễ nhìn thì cũng chỉ là đồ mặt người dạ thú.

Vương Thanh nhíu mày, hộ sĩ này ánh mắt khinh thường nhìn mình là có ý gì?

...........................

"Tôi cảm thấy được hộ sĩ nhất định là thầm mến Kiến Vũ." Đứng ở bên ngoài phòng khám, Vu Hi Triệt suy nghĩ sâu xa nói: "Cô xem ánh mắt cô ta nhìn Vương Thanh đi, rõ ràng là đang nhìn địch nhân."

Hiểu Lam trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ không có khả năng là cô ta thầm mến Vương Thanh?"

"Sẽ không, ánh mắt cô ta nhìn Vương Thanh tuyệt đối không phải là thiện ý." Vu Hi Triệt rất khẳng định nói: "Kiến Vũ cũng từng dùng loại ánh mắt này nhìn qua tôi."

Hiểu Lam trầm mặc, cô cảm giác đầu óc mình hẳn là mắc lỗi mới có thể đi tiếp lời với Vu Hi Triệt.

Hai huynh đệ ra khỏi phòng khám, Vương Thanh nhìn vài vị hảo hữu của mình, nghiêng đầu nói với Kiến Vũ: "Trưa nay chúng ta về nhà dùng cơm hay là ăn bên ngoài?"

Kiến Vũ nghĩ nghĩ: "Cùng mấy vị anh trai tỷ tỷ một đường a." Vương Thanh hôm nay vốn là đi tụ hội cùng bằng hữu, cậu không phải trẻ con, đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của quan hệ ban bè.

Thấy được ý của em trai, Vương Thanh rốt cục mới bằng lòng đem con mắt chia xẻ cho mấy vị hảo hữu: "Đi thôi, tới Purple Line, tôi mời."

Bốn người nhất tề gật đầu, đồng thời dưới đáy lòng cảm khái, rốt cục cũng được người ta để vào trong mắt.

Vương tiểu em trai, có cậu tồn tại, chúng tôi chắc chỉ có thể là mây bay bên cạnh mà thôi...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi