WHO ARE YOU ??? [THANH VŨ]

Lúc quần chúng vây xem xung quanh chứng kiến tên cường-tráng-ăn-chơi-trác-táng kia định đánh về phía thiếu niên ưu nhã, thì lập tức thấy tiếc hận trong lòng: thiếu niên mảnh khảnh này ngày hôm nay chắc sẽ lãnh đủ, chỉ là ngọn lửa ham thích xem náo nhiệt đang hừng hực trong mắt họ ngược lại càng thêm bùng cháy mạnh mẽ.

Nhưng trong Hán ngữ bác đại tinh thâm (vô cùng rộng lớn cao sâu) có một từ bình thường nhưng lại không hề tầm thường, đó chính là "ngoài ý muốn", giống như lúc Lý Hách Tại vốn đang gầm rú định xông lên, cũng không biết làm sao, lại bị trượt chân, thoáng cái đã ngã phịch trên mặt đất.

Đám người lập tức cười vang dội.

Kiến Vũ cười tủm tỉm nhìn nam tử đang dập đầu nằm rạp phía dưới chân mình, có chút lui về phía sau một bước: "Vị tiên sinh này hành lễ lớn như thế đối với ta, ta chỉ sợ nhận không nổi." Bất quá trong nội tâm cậu thoáng có chút tiếc nuối, nếu như người này xông lên, cậu sẽ có lý do đánh lại hắn. Cậu thấy trên sách của thế giới này có nói: "chủ động đánh người" cùng "tự vệ" chính là có sự khác biệt rất lớn.

Làm một vị công tử ưu nhã hữu lễ, cậu sao có thể chủ động đi đánh người khác?

Tiếc nuối liếc nhìn cái người còn đang quỳ rạp trên mặt đất chưa dậy nổi, Kiến Vũ xoay người nói với Vương Thanh đứng bên cạnh: "Anh, chúng ta đi thôi."

Vuong Thanh quét mắt nhìn người đang nằm sấp trên mặt đất, nhẹ gật đầu: "Được." Bàn tay đang nắm chặt giờ mới từ từ thả lỏng. Bại gia tử của Vương gia dù có chỗ thua kém, thì đó cũng vẫn là em trai của Vương Thanh ta, Lý gia tiểu tử như ngươi muốn khi dễ người của Vương gia? Không có cửa đâu, cho dù là cửa sổ! Ngay cả một cái lỗ chó chui cũng không có mà vào.

Lý Hách Tại lồm cồm bồ dậy, nhìn vỏ chuối trên mặt đất, rống giận: "@#$%^&* nhà nó! Đứa nào lại vứt rác bừa bãi ở đây!" Nhìn theo hai người đã đi xa, trên mặt hắn, đang từ lửa giận chuyển sang có chút hồ nghi. Vừa rồi hắn nghe được Kiến Vũ gọi người bên cạnh là gì? "Anh"?!

Vương gia gia chủ cùng Vương nhị thiếu gia không hợp nhau, chẳng lẽ chỉ là một truyền thuyết?

Mọi người thấy không còn náo nhiệt để xem, trăm mắt đều lập tức liếc xéo tới cái vỏ chuối màu vàng đáng chết kia, cảm thấy hả giận mới bỏ đi, cuộc sống ngày nay có rất nhiều vấn đề phức tạp, nên cũng xảy ra rất nhiều chuyện hay ho được xem không mất tiền, vẫn là rất có lời.

Vào cửa hàng trang phục dành cho nam, Kiến Vũ hoàn toàn không nhận biết được mấy ký tự linh tinh gì đó trên nhãn hiệu, mặc kệ, cứ chọn những bộ quần áo mà mình thấy thích hợp để thử, về phần giá cả, trong con mắt từ trước đến nay không có quan niệm về tiền bạc như Vương nhị thiếu gia thì chỉ như là mây bay.

Mà Vương đại ca tự nhiên là yên lặng theo sau quẹt thẻ thanh toán, hai huynh đệ thập phần ăn ý. Thực ra hai người cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, nhưng ở một bên, các nhân viên bán hàng đã nhìn trộm bọn họ nhiều lần.

Nam nhân cùng nữ nhân đi mua quần áo cho dù không cam tâm tình nguyện thì đó cũng là thiên kinh địa nghĩa (điều đương nhiên), nhưng nam nhân cùng nam nhân đi mua quần áo ngược lại là rất hiếm thấy, hơn nữa nhìn trên mặt vị mỹ nam anh tuấn này cũng không có vẻ gì là không kiên nhẫn, mà mĩ thiếu niên cũng không có nhăn nhó nhõng nhẽo. Tình cảm hai vị này thật đúng là hòa hợp.

Nhìn đống quần áo tiêu hết mấy vạn tệ bị hai người không thèm chớp mắt lấy một cái mà mua về hết, nhân viên bán hàng trong ánh mắt đã không còn mang ý cười nhã nhặn, mà đã phủ đầy kí hiệu tiền giấy ($o$), hận hai người không thể đem tất cả quần áo trong tiệm đều mang đi.

Từ xưa đến nay, nam nhân đi shopping đều rất hoành tráng uy vũ, không đến một giờ, Kiến Vũ liền đã mua gần mười bộ quần áo, vì vậy cậu cảm thấy rất thỏa mãn, mà Vương Thanh đối với con mắt thẩm mỹ của em trai nhà mình rốt cục cũng bắt đầu cảm thấy hài lòng, tóm lại hai người đối với chuyện này đều cảm thấy viên mãn.

Quần áo mặc ngoài đã mua, giầy – tất cũng đã mua, chỉ còn... Vương Thanh nheo mắt nhìn phía dưới phần eo của Kiến Vũ, dẫn Kiến Vũ đi một hướng khác.

Kiến Vũ nhìn trước mắt những hình tam giác đủ mọi màu sắc, lại nhìn huynh trưởng mặt không đổi sắc bên cạnh, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, khẽ liếc trộm cô nương bán hàng xinh đẹp, tiện tay chỉ một loại: "Lấy cái kia."

"Cái kia không được." Vương Thanh bình thản mở miệng, ánh mắt ghét bỏ nhìn cái tam giác nhỏ đen sì bó sát người. Tiểu tử này bây giờ còn đang phát dục, mặc cái sẫm màu cùng bó sát người không tốt, anh hất cái cằm, chỉ vài loại màu sắc: "Mỗi loại hai chiếc, gói lại."

Kiến Vũ sắc mặt ửng đỏ nhìn nữ nhân viên trước mắt mang theo mỉm cười sáng lạn, thuần thục đem nội khố (underwear) gói kỹ, sau đó đưa tới trên tay cậu. Lúc đi ra cửa, cậu còn nghe được cô bán hàng sau lưng ôn nhu nói: "Hoan nghênh ngài lần sau lại đến."

Kiếp trước, quần áo bên trong của cậu đều là do nữ thị tỳ trong phủ làm. Dù sao loại quần áo tư mật này vẫn là thứ tế nhị. Hôm nay lại ở trước mặt nữ tử mà mua những cái này, hơn nữa hình dáng so với kiếp trước còn kỳ quái không ít, cho dù là quý công tử tiêu sái như cậu, cũng phải ngượng ngùng khi phải đối mặt với mấy cái nội khố "cường đại" kia.

Hai người mang theo một đống túi đồ ra khỏi trung tâm mại, sau khi lên xe, Vương Thanh nhìn về phía Kiến Vũ: "Bây giờ tôi tới công ty, cậu muốn tự đón xe trở về hay là theo tôi cùng đi?"

Người lái xe ngồi ở phía trước run run tay cầm lái, sao tổng tài lại muốn đem nhị thiếu gia đến tổng công ty? Chẳng lẽ là sếp sợ người của phòng hành chính quá rảnh rỗi, mới cho Nhị thiếu gia tới phá hư để bọn họ gia tăng lượng công việc?

"Công ty?" Kiến Vũ có chút cảm thấy hứng thú: "Là chỗ anh ngày thường làm việc?"

Vương Thanh kỳ thật lúc nói ra câu kia, đã bắt đầu hối hận, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tràn đầy hưng phấn của Kiến Vũ, chút hối hận này của anh lại lập tức biến mất không còn tung tích: "Đúng, nếu cậu chịu ngoan ngoãn ngồi một chỗ không đi quấy rối... Vậy thì đi thôi."

Lái xe phía trước vừa nghe, lập tức biết rõ chuyện này không thể ngăn lại được nữa, vì vậy đành làm tốt trách nhiệm, lái xe tới công ty. Trên đường hắn bắt đầu lo lắng có nên nhắn cho người của công ty một cái tin không, dù sao nhị thiếu gia đột kích, hẳn vẫn nên cần một sự chuẩn bị tâm lý.

Tổng bộ của Vương thị, một phụ nữ khoảng trên dưới 30 tuổi lười nhác mở nắp điện thoại ra, đột nhiên biến sắc, khuôn mặt cứng ngắc nhìn về phía đồng sự bên cạnh.

Đồng sự thấy cô sắc mặt khó coi, hiếu kỳ hỏi: "Làm sao vậy? Đau tim? Đau bụng? Hay là dì cả sắp đến đây?"

"Người này so với dì cả còn đáng sợ hơn." Nữ nhân khép lại nắp điện thoại, tắt đi webcam, lại mở ra một tập văn kiện, sắp xếp tốt lớp ngụy trang trên bàn làm việc sau đó mới mở miệng nói: "Nhị thiếu gia hôm nay muốn tới công ty."

Mọi người lập tức im lặng, sau đó những người còn đang download bài hát, lượn diễn đàn, chơi game, ăn vặt, chat webcam đồng thời yên lặng ngừng lại mọi chuyện trên tay, dù cho đã hoàn thành công việc cũng đều cố tìm thứ linh tinh gì đó đem ra gõ gõ đánh đánh.

Mỗi lần nhị thiếu gia đến, đều sẽ cùng đại thiếu gia cãi nhau, sau đó chính là bắt đầu đập phá, cuối cùng người của phòng hành chính đều phải đi thu dọn. Rồi sau khi phòng hành chính đã thu dọn xong xuôi, tổng tài sẽ mang vẻ mặt hầm hầm đi ra văn phòng tuần tra tứ phía.

Lần trước một vài người xui xẻo bị tổng tài sờ gáy toàn bộ đều được sếp mời ra khỏi công ty, người may mắn nhất thì cũng là bị cắt cả tháng tiền lương, tháng êm đẹp nhất cũng phải có một nhân viên quản lý bị giáng chức. Lần này ai cũng không muốn đi sờ đuôi bão(chọc giận người đáng sợ, khó tính).

Mặc kệ tâm tình của các nhân viên như thế nào, Kiến Vũ tâm tình không tệ, nhìn tòa nhà rất có khí thế trước mắt, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh: "Anh không phải nhà đầu tư đất sao? Như thế nào lại ở trong tòa lầu này?" Không phải anh ấy phải đi khắp nơi thu tiền thuê đất sao? Chẳng lẽ thế giới này đều rất tự giác giao nộp địa tô (tiền thuê đất), hay là cậu lại hiểu lầm cái gì rồi?

Vương Thanh ánh mắt tự hào nhìn "địa bàn" được xem là xa hoa nhất thành phố này của mình, lại nghe thấy giọng điệu người bên cạnh hơi có vẻ nghi hoặc cùng không hài lòng —– "tại sao lại ở trong cái tòa lầu này?" Chẳng lẽ nói tòa nhà cao tầng này không tốt? Anh nhìn kỹ lại cái khu nhà lớn này, xem đi, ngay cả lớp kính bên ngoài cũng là phòng hành chính vừa mới mời công ty vệ sinh đến lau dọn qua, khẩu khí khinh thường của tiểu tử này là dựa vào đâu vậy?!

Sắc mặt lạnh đi, mang theo Kiến Vũ vào đại sảnh, không gian cấu tạo bên trong rất lớn, mới mẻ lại không quá hoa lệ. Nam nữ nhân viên đi lại đều chào hỏi Vương Thanh cùng Kiến Vũ, chỉ là ánh mắt nhìn Kiến Vũ cứ như đang nhìn quả bom nổ chậm bất cứ lúc nào cũng có thể "Bùm!".

Kiến Vũ phát giác được ánh mắt khác thường phát ra từ tứ phía, nhưng nghĩ đến chắc vì quan hệ không hề tốt giữa hai huynh đệ họ, nên những vấn đề phức tạp xung quanh chuyện này cậu cũng hiểu được chút ít. Cậu không phải trẻ con nhà nghèo, tự nhiên là biết những điều này.

Cậu cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những người đó, cái gọi là "có quả tất có do"(mọi chuyện đều là có nguyên do của nó), nếu nguyên thân này của mình không làm chuyện gì kỳ quái, tất nhiên cũng sẽ không rơi vào đãi ngộ như bây giờ. Khóe miệng của cậu khẽ cong, đương nhiên là nụ cười kinh điển của vị công tử tao nhã vô song thành Đông Bắc kia.

Vương Thanh nhìn thấy nụ cười trên mặt của thiếu niên đang sóng vai cùng mình, trong khoảnh khắc, chợt có loại cảm giác kinh diễm. Nhưng là rất nhanh anh đã kịp phản ứng, vội vàng đánh bay cảm xúc này, chắc chắn là tại người nọ hiện tại có biến hóa quá lớn thôi, nên anh mới có chút không thích ứng như vậy.

Đi đến chỗ góc cua, anh đang chuẩn bị vào thang máy, lại nghe thấy một đoạn nói chuyện không hay ho.

"Lysa, nghe nói nhị thiếu gia hôm nay muốn tới công ty, chúng ta đều phải cẩn thận một chút."

"Không phải chứ, nghe nói chẳng phải nhị thiếu gia đi tranh giành phụ nữ với người ta, đã bị đánh cho phải nhập viện rồi sao?"

Kiến Vũ khẽ nhíu mày, cái nguyên thân này đến tột cùng là tồi tệ đến loại trình độ nào, làm cho người ta phải tránh như tránh quỷ như vậy? Cậu có chút nghiêng đầu, lại chứng kiến sắc mặt âm trầm của Vương Thanh. Người này thực kỳ quái, hai người này là nói mình, hơn nữa anh ấy cùng với nguyên thân của mình từ trước đến nay luôn bất hòa, sao anh ấy lại phải tức giận?

Vương Thanh nghe hai nữ nhân viên đứng ở ngã rẽ nói mấy lời đồn đại không tốt về Kiến Vũ, lại nhìn thiếu niên an tĩnh bên cạnh, trong nội tâm dần dần trở nên không vui. Em trai của Vương Thanh ta sao đến lượt các cô dám bàn tán?

Nhìn gò má trắng nõn, còn có đôi lông mày đang nhẹ nhàng nhăn lại của thiếu niên, ánh mắt trầm xuống, Vương Thang đi về hướng hai nhân viên nữ còn đang tán chuyện quên cả trời đất kia...

========

Vương tổng ngươi là muốn bảo vệ em trai ^^

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi