XA GẦN GANG TẤC

Lại tới cuối tuần, vào cuối tuần trước, Hạ Thành An lái xe đưa Nhạc Minh Tâm tới khu công viên trò chơi gần thành phố. Họ quậy nguyên một ngày, đến khi trời dần tối thì họ ngồi trên vòng đu quay, chờ lên đến nơi cao nhất, họ trao cho nhau nụ hôn dưới hàng ngàn hàng vạn ánh đèn neon sáng lấp lánh. Cuối tuần này đi đâu vậy, Nhạc Minh Tâm bấm tin nhắn trên Wechat ở điện thoại, cậu đang định gửi đi cho Hạ Thành An, thì tin nhắn của hắn đã gửi sang đây trước.

“Khang Thần nói đêm nay tụ tập, chín giờ gặp em.”

A, hôm nay không phải chỉ là hẹn hò hai người, nhưng ngẫm lại trầm mê trong ái tính đã lâu chưa gặp qua người cha già bơ vơ Khang Thần, trong lòng Nhạc Minh Tâm có chút hổ thẹn khó nói thành lời, cậu sảng khoái đáp ứng. Bình thường đều là Hạ Thành An tiện đường qua đón cậu, lần này hắn lại nói có việc, bảo cậu tự qua đó, trực tiếp gặp nhau ở chỗ hẹn.

Nhạc Minh Tâm cũng không nghi ngờ, chờ đến gần thời gian hẹn cậu tự sửa soạn rồi bắt xe tới.

Cũng đã vào hè được một thời gian, không khí oi bức lại ẩm ướt, dường như muốn đổ xuống một trận mưa lớn, gió sông có thổi đến đều không cảm nhận được sự mát mẻ. Nhạc Minh Tâm bước xuống xe, nóng lòng muốn thoát khỏi sự oi bức này, cậu nhanh chóng chạy tới đẩy cửa quán.

Thường ngày Giang Hồ Biên không tính là náo nhiệt nhưng cũng chẳng quá quạnh quẽ vậy mà hôm nay lại cực kì im ắng, ngay cả đèn cũng không mở. Nhạc Minh Tâm đẩy cửa vào liền đứng trong bóng tối, chỉ có vài ánh đèn lờ mờ xuyên từ bên ngoài vào, có thể trông thấy hình dáng của mấy cái bàn.

“Này, có ai ở đây không …”

Nhạc Minh Tâm gọi to một tiếng, không ai đáp lời cậu, chẳng thể làm gì khác Nhạc Minh Tầm bèn mở đèn điện thoại, tìm công tắc đèn ở trên trường. Cậu ấn vào công tắc, đèn lầu một không sáng hết lên, chỉ sáng có một chút, nhưng cũng đủ để cậu có thể thấy rõ ràng.

Bàn ở lầu một đều được dời sang hai bên, chừa lại một con đường, chỉ có duy nhất ánh đèn vàng dịu dàng chiếu xuống, từng ngọn đèn chiếu sáng con đường dẫn đến sân khấu nhỏ, trên mặt đất được trải bằng những cánh hoa hồng đỏ tươi, dáng vẻ có chút lỗi thời nhưng vẫn lạng mạn.

Nhạc Minh Tâm hít một hơi sâu, cậu không muốn dẫm vào các cánh hoa, liền cẩn cẩn thận thận dùng mũi chân đẩy chúng ra, từng chút tiến về phía trước.

Trên sân khấu chỉ có duy nhất một chiếc đèn trần, chiếu xuống phía dưới một màu vàng ấm áp.

Nhạc Minh Tâm dường như đã đoán được một chút, tim đập dồn dập như đang nhảy nhót, cậu thử gọi một tiếng: “Này, có ai không …”

Có người hắng giọng một cái vào mic, Nhạc Minh Tâm quay lại nhìn, liền phát hiện Hạ Thành An đi ra từ bóng tối, hắn ngồi vào cái ghế được đặt dưới vầng ánh sáng ấm áp kia, trong tay cầm mic, hắn rũ mắt không nhìn thẳng về phía Nhạc Minh Tâm, chỉ là lại hắng giọng cái nữa, bình tĩnh nói: “Có tôi.”

Nhạc Minh Tâm đứng giữa những cánh hoa hồng, nghe thấy tiếng đàn guitar, cậu nhìn sang liền thấy Tân Nghiêu đang ngồi ở trong bóng tối nơi mà ánh đèn không chiếu tới được để đệm đàn. Nhạc Minh Tâm vỗ tay cổ vũ, Hạ Thành An ngẩng đầu nhìn lướt qua cậu thật nhanh, rồi lại cúi đầu, mắt nhìn chằm chằm vào mic, khi nuốt nước bọt yết hầu hắn trượt lên xuống, dường như rất căng thẳng.

Tiếng guitar đệm vẫn luôn ổn định như cũ, khúc nhạc dạo là hợp âm bình yên mà giản đơn, rất quen thuộc, Nhạc Minh Tâm đã từng nghe qua.

“Mê muội trong ánh mắt em,

Theo dấu tích của dải ngân hà,

Đi qua khe hở của thời gian,

Mọi thứ vẫn cứ chân thật như thế,

Hấp dẫn quỹ đạo của tôi …”

Giọng của Hạ Thành An có chút run, lúc bắt đầu thậm chí còn hơi sai nhịp, khiến Tân Nghiêu phải chậm lại tiết tấu để chờ hắn. Nhưng vẻ mặt của Hạ Thành An lại rất trấn tĩnh, chăm chú đến mức có phần nghiêm túc, giọng hát trầm ấm từ tính, rất êm tai.

Nhạc Minh Tâm vừa nghe, vừa đung đưa đầu nhịp theo giai điệu.

“Khoảng cảnh ở giây phút này,

Là khoảng cách thân mật nhất,

Xuôi theo vết nhăn trên làn da,

Chạm tới khuỷu tay,

Tạo giấc mộng cho em …”

Cự ly giữa hai người dần rút ngắn lại, Hạ Thành An càng hát lại càng thuần thục hơn, hắn ngẩng đầu nhìn Nhạc Minh Tâm, ánh sáng bên trên chiếu xuống tạo thành bóng cho phía xương mày và lông mi, là cái bóng mờ vừa thần bí lại thâm tình, về cuối ca khúc dần chậm lại, như tình nhân lưu luyến không nỡ buông bỏ bàn tay, hắn nhìn vào đôi mắt như ẩn chứa ánh sáng của Nhạc Minh Tâm, đôi môi mấp máy tách ra, giọng hát nhẹ như đang chìm trong giấc mộng: “Tạo giấc mộng cho em …”

“Đợi tới khi mái tóc em bạc trắng.

Đợi tới khi không còn phân biệt được sự giao mùa,

Mới dám nói rằng tôi đã đắm chìm vào em.”

Nhạc Minh Tâm nghe vậy ngay cả hô hấp cùng đều như ngừng lại, cậu đứng bên cạnh bục sân khấu cao đến thắt lưng, hơi ngước đầu nhìn Hạ Thành An.

Tiếng hát ngừng lại, Hạ Thành An để chiếc mic trong tay sang bên cạnh, một chân quỳ xuống đất, cúi người xuống, đặt một nụ hôn từ trên cao xuống cho Nhạc Minh Tâm, hai đôi môi nhẹ nhàng chạm rồi rời nhau ra, sau đó liền sát lấy trao cho nhau một nụ hôn tiêu chuẩn, cùng đắm chìm vào nụ hôn.

Nhạc Minh Tâm không khỏi phải chống tay lên sân khấu, phải hơi kiễng lên.

Guitar đệm vẫn tận chức tận trách, nhưng cả hai người họ đều chẳng còn ai nghe nữa.

“Này! Cái gì đấy! Dừng chút!”

Nhạc Minh Tâm bị giọng nói oang oang của Khang Thần dọa sợ, thiếu chút nữa là cắn vào đầu lưỡi của Hạ Thành An, ho đến độ mặt mũi đỏ bừng. Cậu quay qua chỗ khác, phát hiện đèn đã được Khang Thần bật hết lên, anh cùng Tân Nghiêu đang đứng một bên, trên mặt viết “Thức ăn cho chó thật giòn”.

Tân Nghiêu ôm đàn guitar, oán thán: “Rõ ràng là đã tập cả bài rồi cả mà, sao lại hát có mỗi đoạn đầu thế hả!”

Hạ Thành An nhảy xuống khỏi sân khấu, sờ sờ mũi, đáp: “Thế cũng là tốt lắm rồi …”

Khang Thần khoa trương đấm đấm thắt lưng, đá đống cánh hoa dưới sàn: “Lão tử đây giúp cậu vặt cánh hoa hồng cả một buổi chiều, còn phải trải đều cả cửa hàng, lát nữa lại còn đi quét dọn, thật sự là quá lao lực mà.”

Nhạc Minh Tâm nói: “Cảm, cảm ơn anh …”

Khang Thần chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cậu cảm ơn anh làm cái khỉ gì, nó mới là đứa nên cảm ơn …”

Hạ Thành An ngắt lời: “Hình như bên ngoài sắp mưa rồi đấy, hai người không định đi à?”

Khang Thần còn muốn nói, Tân Nghiêu đã lôi anh ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Đi đi đi đi, đi ngay lập tức đây.”

Hai người họ ào ào ầm ầm rời đi, bên trong ngay tức khắc trở nên yên tĩnh lại. Nhạc Minh Tâm có hơi ngại ngùng, mũi chân đá đá cánh hoa dưới đấy, nói: “Nếu không thì tụi mình dọn chúng đi.”

Hạ Thành An dõi theo cậu, hỏi: “Em thích không?”

Nhạc Minh Tâm mím môi cười, tạo thành lúm đồng tiền: “Em thích.”

“Vậy, tôi đã đạt yêu cầu trong việc theo đuổi chưa,” Hạ Thành An gãi đầu, trên mặt cũng mang theo chút hồng hồng, “Em có nguyện ý …”

Hắn còn chưa nói hết, Nhạc Minh Tâm đã vội vàng trả lời ngay: “Nguyện ý!”

Hạ Thành An nhướn mày hỏi cậu: “Em nguyện ý chuyện gì vậy?”

“À, thì chính là …” Nhạc Minh Tâm nói, “Thì chính là nguyện ý làm bạn trai của anh đó.”

Cậu nói những lời này thẳng thắn như vậy, giống như điều ấy không thể rõ ràng hơn được nữa, thuận lý thành chương tựa như đó chính là một đạo lý. Hạ Thành An nhất thời không thể nói thành lời, cứ nhìn cậu như vậy, nhìn thấy trong ánh mắt của cậu như có ánh sáng, vẫn là đôi mắt ấy, trong thoáng ngẩn ngơ vẫn có thể nhớ lại năm ấy cậu ghé vào bên đầu tường, mồ hôi thấm ướt mái tóc ngắn, bầu trời trên đỉnh đầu tỏa xuống ráng chiều.

Hết thảy đều đã thay đổi, nhưng hết thảy cũng chẳng có gì thay đổi hết.

Bên ngoài vang lên một tiếng sấm rền, báo hiệu cho một cơn mưa lớn chuẩn bị trút xuống. Hạ Thành An cầm tay cậu, nói: “Đi thôi, lát nữa chắc sẽ mưa to lắm.”

Số lần cầm tay trước đó của bọn họ cũng không ít, nhưng lần này không giống vậy, giờ cả hai đã là người yêu rồi. Nhạc Minh Tâm kiềm chế lại cái tư tưởng như học sinh tiểu học nắm tay nhau lắc qua lắc lại, do dự nói: “Không thu dọn một chút sao anh?”

Hạ Thành An kéo cậu ra ngoài, bảo: “Mai rồi lại bàn tiếp.”

Xe của hắn đỗ ở bên ngoài cửa quán hướng ra bờ sông, nhưng cũng chỉ cách có vài bước chân, bầu trời dường như không chờ nổi nữa đã rơi xuống vài hạt mưa, từng hạt từng hạt rơi xuống, bọn họ vội vàng chạy ra, thật nhanh mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

Nhạc Minh Tâm lau đi nước mưa dính trên tóc, bên ngoài mưa trở nên lớn hơn, rào rào đánh vào mui xe, cần gạt nước gạt đi từng dòng từng dòng nước, nhưng mưa lớn như vậy lại giúp mặt đất sảng khoái tràn trề, mà giờ thì cần gạt nước căn bản chẳng có tác dụng gì. Hạ Thành An dứt khoát tắt luôn cần gạt, lau sạch những hạt mưa dính trên chóp mũi, hắn nói: “Trong khoảng thời gian ngắn cũng không đi đâu được.”

“Ừm.”

Nhạc Minh Tâm nhìn về phía ngoài cửa sổ, mưa lớn đập vào cánh cửa thủy tinh, khiến bên cảnh vật ở ngoài kia đều trở thành mơ hồ. Hạ Thành An mở loa ở trong xe, đem không gian trong xe và tiếng mưa bên ngoài tách rời nhau ra, hô hấp của bọn họ ở trong không gian kín cứ quấn quít lấy nhau.

Hạ Thành An vẫn cứ bình chân như vại chờ tạnh mưa, hắn nằm bò trên vô lăng, nghiêng mặt ngắm cậu, chẳng nói lời nào, chỉ có khóe miệng cong lên nụ cười, dường như đang suy nghĩ chuyện gì giúp hắn sung sướng lắm. Nhạc Minh Tâm bị nhìn như thế thì tự dưng cả người khô nóng, cứ nhấp nhổm mãi.

Ở trong xe mà phát tình thì cũng quá là mất mặt.

Nhạc Minh Tâm lập tức đổi đề tài: “Lần trước anh nói có thể cho em xem, cuốn sổ vẽ ấy.”

“Được thôi,” Hạ Thành An lười biếng đáp, “Dù sao những bức tranh ấy cũng vốn là vẽ về em.”

Nhạc Minh Tâm nhớ tới mấy lời của Lý Khải nói trong buổi gặp mặt lần trước, liền hỏi: “Lý Khải nói cậu ta đã xem qua rồi, bên trong vẽ rất nhiều về tay, chân còn có cả phác họa bóng lưng nữa.”

“Đúng vậy, thứ nhất là sợ bị người khác phát hiện ra người trong tranh là em, thứ hai là …” Hạ Thành An kéo dài âm cuối, làm bộ muốn kéo hứng thú của người ta tới.

Quả nhiên Nhạc Minh Tâm rất tò mò: “Là cái gì?”

“Là bởi vì đẹp.”

Đâu có đẹp.

Nhạc Minh Tâm giơ một bàn tay ra trước mặt mình, bởi vì chơi bóng và tư thế cầm bút không đúng, bởi vậy mà đầu ngón tay và giữa đốt ngón tay có một lớp chai tay mỏng, xương cổ tay gồ lên, chiếc đồng hồ đeo tay đen vừa vặn ôm trọn nơi ấy. Cậu cầm bàn tay của Hạ Thành An lên, càng ngắm càng thấy đẹp.

Hạ Thành An để mặc cậu cầm tay mình lật qua lật lại, tiếng nói hòa vào giữa làn mưa rơi có chút không rõ ràng.

“Đẹp, chân lại càng đẹp hơn,” Hạ Thành An cười cười, đôi mắt cong lại, “Mỗi một lần đều muốn nắm lấy.”

Thời trung học, trong tủ giày của Nhạc Minh Tâm đều là giày bóng rổ (1) và giày skate (2), lúc cậu đi giày bóng rổ thì không thấy gì, nhưng lúc đi giày skate thì nhất quyết không chịu đi loại tất cao cổ, kiểu gì cũng phải đi tất cổ thấp dưới mắt cá chân, nếu không thì sẽ rất quê mùa, đó đều là trào lưu của học sinh trung học thời đó. Lúc đi như vậy, mắt cá chân của cậu sẽ lộ ra ở giữa tất và ống quần đồng phục.

Nhạc Minh Tâm cảm thấy được một chút suy nghĩ không mấy lành mạnh từ lời nói này, cái sự khô nóng vất vả lắm mới xua đi giờ lại ập tới. Cậu không tiếp lời Hạ Thành An, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn hắn, cậu hé miệng, tiến gần tới và hôn hắn.

Hạ Thành An cũng phục tùng hé miệng ra mặc cho cậu hôn, gần như là dung túng. Nhạc Minh Tâm cứ như chú cún nhỏ, vừa hôn vừa gặm cắn đôi môi hắn, hôn rồi lại hôn, cả người của cậu đã không còn an vị ở ghế phó lái nữa. Vốn dĩ Hạ Thành An đang nằm trên vô lăng, bị cậu tiến tới hôn đến độ chạm phải còi xe, tiếng còi bất thình lình vang lên một tiếng, nhưng rồi vẫn bị tiếng mưa lấn át hết.

Trái lại Nhạc Minh Tâm đã vô cùng hoảng sợ, cậu ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm chỉnh, chỉ là đôi môi ướt át cùng viền mắt đỏ ửng do động tình đã bán đứng cậu.

Hạ Thành An ngồi dậy, lau khóe môi một cái, hắn vươn cánh tay kéo Nhạc Minh Tâm sang, đổi lại lần này hắn lại là người thâm nhập vào, mút lấy đầu lưỡi của Nhạc Minh Tâm như đang thưởng thức một viên kẹo. Sau đó hắn vừa lắp đầy miệng cậu, vừa nghiêng đầu quấy phá bên trong, tiếng hôn có thể nghe thấy rõ ràng trong buồng xe kín, nụ hôn ấy khiến Nhạc Minh Tâm như không thở nổi.

“Em có muốn thử ở trong xe chút không …”

Nụ hôn của Hạ Thành An kéo dài một đường tới tận vành tai, trong giọng nói dường như còn mang theo chút hơi nước ẩm ẩm, chẳng chờ Nhạc Minh Tâm kịp phản ứng, hắn đã ôm cậu từ bên ghế phó lái qua, để cậu ngồi lên người mình.

May mà đây là xe việt dã cỡ lớn, nếu không dựa vào chiều cao của hai người, Nhạc Minh Tâm đã sớm bị cộc đầu rồi.

Tuy rằng bên ngoài trời mưa tầm tã, nhưng dù sao đây vẫn là đang đỗ ở ven đường, khuôn mặt của Nhạc Minh Tâm vừa ngượng vừa hoảng, cậu ở trong lòng Hạ Thành An đẩy một cái, ý muốn rời khỏi đùi hắn.

“Ưm ____” Hạ Thành An ôm chặt lấy hông cậu, đem cậu ấn trở lại, “Em đừng có nhúc nhích.”

Nhạc Minh Tâm lập tức bất động, cậu cảm nhận được Hạ Thành An đã cương rồi, cách một lớp quần đang chọc vào cậu. Nhạc Minh Tâm do dự một chút nhìn ra phía ngoài cửa: “Nhỡ đâu có người …”

Hạ Thành An rất tự nhiên kéo khóa quần của Nhạc Minh Tâm xuống, hắn lấy ngón tay cào nhẹ vào lều nhỏ trong quần lót, trầm giọng nói: “Khẩu thị tâm phi.”

Xấu hổ thì xấu hổ thật, nhưng hưng phấn thì cũng vẫn rất hưng phấn, Nhạc Minh Tâm căn bản chẳng có dũng khí cúi đầu nhìn, cậu ôm lấy cổ của Hạ Thành An, khom lưng, đem mặt mình chôn trên cổ hắn. Cái cách Hạ Thành An cào nhẹ qua như thế thật chẳng giải quyết được gì khiến cậu nhịn không được mà thẳng lưng lên, mà cái động tác thẳng lưng ấy lại làm phiền Hạ Thành An, cả hai đều bị tình cảnh này làm kích thích đến khẽ run rẩy.

Hạ Thành An hôn lên cằm Nhạc Minh Tâm, dụ dỗ nói: “Em thấy thoải mái sao, tự mình bỏ nó ra đi.”

Nhạc Minh Tâm từ từ nhắm hai mắt lại, liền tìm rồi bỏ dương v*t của mình ra,  được tay của Hạ Thành An bao bọc lấy, hắn cũng lấy cái phần đã rục rịch ngẩng cao đầu của mình ra, dương v*t của cả hai kề cùng một nơi, quy đầu cương hồng cọ vào nhau, mắt ngựa đã chảy ra chút dịch, chỉ một lát sau, nơi ấy liền trở nên nhớp nháp, lòng bàn tay hai người cũng dính đầy dịch thể tanh nồng.

Động tác càng lúc càng nhanh, ngay lúc sắp tới cao trào thì đột ngột dừng lại. Cơ bụng Nhạc Minh Tâm co thắt, chỉ một chút nữa thôi là cậu đã bắn, cậu khó chịu hừ hừ ra tiếng, vô thức cọ má lên mặt Hạ Thành An, làm nũng cầu xin. Hạ Thành An cũng nhẫn nhịn rất khó chịu, dương v*t thô cứng, dựng thẳng đứng, nhưng hắn vẫn không tiếp tục, chỉ ôm lấy eo cậu, để cậu quỳ lên.

“Ngoan, cởi quần ra nào.”

Dù xe có lớn hơn nữa cũng không đủ chỗ, sau eo Lạc Minh Tâm dựa lên vô lăng, sau đó vừa gấp gáp vừa khó khăn lột quần bò cùng quần lót ra, áo phông cũng lột nốt, ném hết ra ghế sau xe. Cả người cậu trần như nhộng, tất đang đeo dưới chân thì lại không cởi, dương v*t ngẩng cao đầu, lông mu do ban nãy thủ dâm mà ướt nhớp nháp lộn xộn. Hạ Thành An ngoại trừ không mặc quần, những thứ khác trên người vẫn chỉnh tề ngay ngắn, cậu ngồi trên người hắn chẳng khác nào một tên biến thái thích loã thể.

Mưa dần ngớt, những giọt mưa không còn chằng chịt như lúc nãy nữa, nhìn qua cửa sổ xe thậm chí còn thấy được lờ mờ đỉnh nhọn của giáo đường phía bên kia sông.

Nếu có người đi ngang qua mà nhìn vào trong cửa sổ xe thì coi như xong rồi.

Nhạc Minh Tâm nghĩ vậy, lại chỉ càng thấy trong người thêm khó nhịn, cậu sụp eo dựa vào người Hạ Thành An, da thịt trần trụi bị gió lạnh của điều hòa trong xe thổi đến nổi cả gai ốc.

Hạ Thành An dùng một tay tìm bao cao su cùng dầu bôi trơn ở trong xe, hắn bật cười: “Vốn dĩ là định để đêm nay sẽ dùng, em đẩy mông cao lên.”

Nhạc Minh Tâm nhắm mắt thở dốc, dựa vào vai Hạ Thành An mà đẩy người lên, mặc cho Hạ Thành An dùng ngón tay ướt át ra vào trong hậu huyệt của mình, một ít dầu bơi trơn dư ra chảy dọc xuống theo bắp đùi, Nhạc Minh Tâm không khỏi kẹp chặt hậu huyệt lại, khiến ngón tay của Hạ Thành An cũng bị kẹp theo, cậu sợ làm bẩn xe của hắn. Hạ Thành An bỏ hai ngón tay ra ngoài, tách hai bên mông của Nhạc Minh Tâm ra, rồi để cậu chậm rãi ngồi xuống.

Tư thế này có thể đi vào rất sâu, Nhạc Minh Tâm vì quá mẫn cảm mà càng kẹp chặt lại, Hạ Thành An lấy tay xoa khẽ nơi hai người giao hợp, cho đến tận lúc những nếp nhăn ở nơi ấy được dương v*t kéo giãn ra hoàn toàn.

Khi chạm vào nơi sâu nhất rồi, một cử động nhỏ thôi Nhạc Minh Tâm cũng không dám, dường như ngay cả hô hấp thôi cũng ảnh hưởng đến chỗ đó. Cậu rầu rĩ rên lên một tiếng, còn chưa kịp thích ứng với cảm giác chướng căng đó, Hạ Thành An đã kéo mông cậu lên với một biên độ nhỏ, rồi từ từ dương v*t cứ được cắm vào rút ra với sự giúp đỡ của trọng lực.

Ban đầu Nhạc Minh Tâm kìm nén lại không dám kêu, sợ rằng tiếng mưa rơi cũng không át đi được tiếng rên của mình, nhưng sau đó, Hạ Thành An kéo chân cậu cong lên, ôm lấy cả cơ thể của Nhạc Minh Tâm, rút dương v*t ra chỉ còn để lại quy đầu, rồi lại mạnh mẽ ấn người cậu xuống, quy đầu khẽ sượt qua điểm G, Nhạc Minh Tâm chẳng còn hơi sức để quan tâm đến việc kìm nén nữa, cậu ngửa đầu lên rên rỉ, bị làm đến độ thanh âm cũng run rẩy, chẳng bao lâu liền bắn toàn bộ lên quần áo của Hạ Thành An, từng mảng tinh dịch lớn dính dấp.

Nhạc Minh Tâm xụi cả người lên Hạ Thành An, toát đầy mồ hôi.

Nhưng Hạ Thành An lại chưa bắn, hắn hít sâu hai cái, khó nhọc thay đổi tư thế. Hắn chỉnh phần lưng ghế thẳng ra, để Nhạc Minh Tâm mở chân lớn hơn trên ghế, một chân vẫn còn đang đeo tất trắng được gác lên phần tay nắm cửa, hậu huyệt vẫn đóng mở không ngừng, cố loại bỏ dịch bôi trơn.

Lần nữa tiến vào, cả người Nhạc Minh Tâm cũng run rẩy, vừa qua một lúc, dương v*t đã nhanh chóng cương lên, mỗi lần bị đâm vào lại đung đưa qua lại, Hạ Thành An miệt mài làm việc, chín cạn một sâu (*). Làm tình mãnh liệt một lúc lâu hắn lại đột nhiên dừng lại, dương v*t căng đầy ở trong hậu huyệt chật hẹp lại ẩm ướt cứ chậm rãi di chuyển.

(*) Là một loại kĩ thuật khi làm tình.

Nhạc Minh Tâm thở dốc hỏi hắn: “Anh làm, làm sao vậy …”

Hạ Thành An hôn từ đầu ngực phiếm hồng cho tới trên cổ Nhạc Minh Tâm, nhẹ nhàng chuyển động, giọng nói khàn khàn đáp: “Em phải kêu lớn lên một chút.”

“Nhưng … sẽ bị người khác thấy mất …” Cả người Nhạc Minh Tâm đỏ bừng, hậu huyệt co rút, ngón chân đều cuộn cả lại, vừa thở vừa nói.

“Không thấy được, tôi che cho em rồi bảo bối, mau lên đi nào.” Hạ Thành An nhẹ nhàng chuyển động, so với việc hoàn toàn dừng lại thì thế này khó chịu hơn nhiều, đã gần đạt tới cao trào rồi, nhưng lại vẫn chưa thể được.

Nhạc Minh Tâm ấp úng hai tiếng, khẽ mở miệng kêu: “A ừm … em kêu … anh, anh làm nhanh hơn đi mà …”

Động tác của Hạ Thành An tăng nhanh hơn một chút, vừa làm vừa tiếp tục dây dưa bắt cậu nói: “Em phải kêu lớn hơn nữa, có được không, em kêu lớn hơn đi …”

Lý trí bị tình dục lấn át hoàn toàn, Nhạc Minh Tâm ném hết toàn bộ xấu hổ ra sau đầu, nghĩ đến cái gì liền nói cái đấy, đem toàn bộ những cái mình từng xem được trên phim ảnh, đọc được trong mấy cuốn truyện khiêu dâm run rẩy mà liều mạng nhẹ giọng rên rỉ: “Sâu một chút nữa … A … Thật thoải mái … Thật lớn …”

Lặp đi lặp lại vài cậu, khiến động tác của Hạ Thành An ngày một nhanh hơn, đến gần cuối dường như càng dốc sức hơn, kịch liệt làm tình, đâm sâu vào đến độ Nhạc Minh Tâm không ngừng trượt lên xuống, đến khi đạt đỉnh, cả hai đều một thân mồ hôi, ôm chặt lấy nhau, từng hồi thở dốc.

Bên ngoài mưa đã gần tạnh, chỉ còn lại vài hạt lác đác. May là con đường này khuất nẻo, ngày hôm nay quán cũng không mở cửa, ít người qua lại đây, hơn nữa khung của xe việt dã cũng rất vững chắc chứ nếu họ làm tình trong chiếc xe kiểu phổ thông, có khi vừa mới động một chút thì người ta đã biết hết rồi.

Nhạc Minh Tâm rướn mông trần kéo quần áo ở ghế sau qua, cậu mặc rồi liền quay về ghế phó lại ngồi. Phía sau mới chỉ lau qua loa, vừa cử động một cái thì dịch bôi trơn từ nơi sâu nhất liền chảy ra, dường như không không chế được, khiến cậu cực kì xấu hổ, chưa kể đến bộ quần áo của Hạ Thành An đã bị tinh dịch của cậu bắn lên bẩn hết cả.

Hạ Thành An khởi động xe, hắn cài dây an toàn cho Nhạc Minh Tâm xong thì liền hôn một cái lên đôi môi sưng đỏ của cậu, bấy giờ mới chạy xe về nhà mình.

Hạ Thành An đậu xe ở bên ngoài phòng làm việc, hai người họ cứ như kẻ trộm nương theo bóng đêm mà chạy về, vừa vào đến bên trong, Nhạc Minh Tâm nhịn không được ngồi bệt xuống đất, ngốc nghếch mà cười rộ lên.

“Em muốn đi tắm.” Cậu vừa cười vừa nói.

Hạ Thành An ngồi xổm xuống đưa lưng về phía Nhạc Minh Tâm, thoắt cái đã cõng cậu lên trên lưng mình. Nhạc Minh Tâm hoảng hốt hô lên một tiếng: “Anh làm gì thế!”

Hạ Thành An cõng cậu lên trên lầu, vừa đi vừa nói: “Lát nữa rồi tắm, đưa cho em một vật này đã.”

Trên lầu hai có trải thảm, Hạ Thành An đặt cậu xuống thảm, rồi đi kéo tấm vải vẫn còn phủ trên giá vẽ xuống, để lộ ra một bức tranh vẽ những vì sao băng lấp lánh mang theo vệt sáng bay qua ngang bầu trời đêm.

Hạ Thành An cầm bức tranh ấy lên, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy ngôi sao làm rung động lòng người đến vậy.”

Nhạc Minh Tâm khoanh chân ngồi dưới sàn, cậu ngắm nhìn bức tranh một cách chăm chú. Hạ Thành An bước tới, ngồi xổm xuống, hắn hôn lên hai bên mi mắt cậu, giọng nói trầm thấp thuần hậu làm cho lòng người say đắm.

“Nhưng mà ngôi sao làm rung động lòng người nhất, đã ở ngay đây rồi.”

Nhạc Minh Tâm chớp mắt, lông mị khẽ cọ vào môi của Hạ Thành An, cậu nói: “Em yêu anh, luôn yêu anh, mãi mãi yêu anh.”

“Tôi cũng vậy, vẫn luôn yêu em.”

Hoàn chính văn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi