XÀ LANG TRÚC MÃ TRÚC MÃ

Hàn Tịnh cùng Hàn Dật hai mắt mệt mỏi quầng thâm nhìn nhau, cảm thấy nếu không nói một tiếng với Trịnh Giai thì hoặc là bị người chém chết, hoặc bị hắn ép chết, bởi vậy lấy tư thế lẫm liệt hy sinh nắm tay nhau đi tìm hắn. Nhưng cả hai vừa đứng ở ngoài cửa văn phòng đã nghe tiếng đập đồ cùng âm thanh hỗn loạn từ bên trong phát ra.

Hàn Dật đưa mắt nhìn anh mình một cái, lập tức đẩy mạnh cửa xông vào.

Hàn Tịnh nối bước theo sau.

Cả hai cùng sững lại nhìn cảnh tượng trong phòng.

Phòng làm việc của Trịnh Giai nằm ở lầu 28, gọi là phòng, thực ra rộng tương đương một cái sảnh, hơn nữa không xây tường mà hoàn toàn dùng loại kính một chiều, để từ trong phòng có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố, còn từ bên ngoài không thể trông thấy phía trong.

Mà lúc này đây, một phần kính bị đập vỡ, một người thanh niên đẹp đến phi lý, mặc áo blouse, mái tóc đen thả dài bay nhè nhẹ trong gió, đang lấy loại tư thế kiêu ngạo treo mình lơ lửng bên ngoài, khóe miệng cười mỉm, ánh mắt ngược nắng sâu thẳm, đầy khiêu khích nhìn thẳng vào Trịnh Giai – thái tử hắc đạo.

Hàn Tịnh cùng Hàn Dật vừa mới hoàn hồn lại, đã bị diễn biến tiếp theo làm cho ngây người.

Trịnh Giai giống như đã chuẩn bị sẵn, khoan thai ngồi sau bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một cây súng vừa nhìn đã biết là loại đặc chế, nhắm đúng vào sợi dây đang giữ người thanh niên lơ lửng ngoài không trung mà bắn.

Đoàng.

Phựt, sợi dây đứt, người thanh niên lấy tốc độ rơi tự do thả mình, Hàn Tịnh và Hàn Dật theo bản năng chạy đến muốn giữ người, nhưng đã quá muộn, chỉ có thể từ trong phòng chồm ra ngoài nhìn xuống, có loại cảm giác không thật nhìn cảnh tượng người kia mái tóc đen xõa dài, khóe môi vẫn khẽ nhếch lên, đôi mắt phượng sâu thẳm trên gương mặt bạch ngọc, cứ thế rơi giữa không trung.

Nè, hai anh còn chồm ra thêm nữa thì sẽ rớt xuống đó, tôi không muốn hôm nay đến đây làm khách, lại chứng kiến cảnh nhân viên đắc lực của Trịnh thiếu chết vì mình đâu.

Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng hai người.

Hàn Dật theo phản xạ ôm lấy Hàn Tịnh nhảy vào trong phòng, vừa tránh chỗ kính vỡ, vừa tạo ra khoảng cách với thanh niên không tiếng động xuất hiện sau lưng mình.

- Nè nè không cần căng thẳng, tôi không có ác ý. – Cố Tử Kỳ chớp mắt nói.

Hàn Tịnh kinh ngạc không thốt nên lời, nhịn không được nghiên người nhìn ra bên ngoài: cái gì cũng không có! Hoàn toàn không có ai rơi xuống cả!

- Cậu... thật thần kỳ, cậu làm sao được vậy? – Hàn Dật không tin được thốt ra.

Cố Tử Kỳ nghiên đầu đáp:

- Chỉ là ảo thuật thôi.

Trịnh Giai ngồi một bên bị bỏ quên, tâm trạng vô cùng buồn bực.

" Cố Tử Kỳ, em giỏi." Hắn nghĩ, và cũng thật sự thốt ra miệng.

Cố Tử Kỳ không ngần ngại đáp lại:

- Tôi dĩ nhiên giỏi, không phải sao?

Đối với loại thái độ này của Cố Tử Kỳ, Trịnh Giai đột nhiên có chút hoài nghi cùng cảnh giác.

Quả nhiên, tiếp theo, Hàn Dật cùng Hàn Tịnh không hiểu gì, cảm thấy choáng váng, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo đổ xuống.

Cố Tử Kỳ nhìn hai người họ, lại quay sang nhìn Trịnh Giai, chờ hắn gục mặt xuống bàn.

Nhưng đối phương cố tình không cho y toại nguyện, hắn vẫn bộ dáng ung dung, một tay chống lên bàn làm việc, nhìn y:

- Nói đi, em muốn gì?

Cố Tử Kỳ nhíu mày.

Trịnh Giai hỏi:

- Sao vậy?

Cố Tử Kỳ muốn bước lại gần, nhưng vừa nhấc chân, Trịnh Giai đã lên tiếng ngăn cản.

- Đừng qua đây, chiều nay anh còn có hẹn đối tác, lần này không thể sảng khoái để em tiêm độc được rồi. Nếu em thật sự cố chấp không buông thì buổi tối em tới tìm anh, anh cho em muốn hạ cái gì cũng được.

Lời lẽ đầy cưng chiều, Trịnh Giai lại dùng ánh mắt sủng nịch bất đắc dĩ như nhìn mèo con nghịch ngợm, thành công chọc giận Cố Tử Kỳ. Y nghiến răng nghiến lợi hỏi lại:

- Hạ dược khiến anh bất lực có được không?

- Em dám ? –Trong phút chốc, ánh mắt từ sủng nịch chuyển sang ánh mắt của kẻ đi săn, giống như một con sói đang thưởng thức con mồi của nó trong quá trình truy đuổi.

Cố Tử Kỳ sững lại một chút. Loại ánh mắt này, giống như ánh mắt hắn nhìn y qua gương vào ngày đầu tiên y đồng ý cho Trịnh Giai chải tóc, chỉ là một ánh mắt, nhưng lại khiến cho sát thủ thấy máu không đổi sắc như y e sợ.

Nhưng ánh mắt kia chỉ tích tắc xuất hiện.

Cố Tử Kỳ thậm chí hoài nghi mình có bị ảo giác hay không.

Vì hiện tại, Trịnh Giai vẫn một bộ dáng lưu manh bá đạo trong phong cách đại thiếu gia theo đuổi tình nhân, đối diện với y.

Không, cậu khẳng định mình không nhìn lầm. Ánh mắt của sói, đó mới là con người thật của Trịnh Giai.

Cố Tử Kỳ hít một hơi sâu, không được tự nhiên lùi lại mấy bước.

Trịnh Giai nhìn phản ứng của cậu, biết chính mình trong phút chốc đã bộc lộ bản chất, đành thu liễm bản thân, ra vẻ nhu hòa lên tiếng:

- Nếu em tìm anh để rút lệnh truy nã trong chợ đen, thì anh đồng ý.

Hiện tại có hai bảng treo giá Cố Tử Kỳ trong chợ đen, một là đối tượng mà y đắc tội lúc trước, trị giá 5 ngàn USD, một còn lại chính là do Trịnh Giai tuyên cáo, trị giá 50 ngàn USD !

Đối với việc này, thái độ Cố Tử Kỳ là dở khóc dở cười. Hắn không sợ người ta truy đuổi mình, nhưng việc bản thân trở thành một trong những vật phẩm đáng giá nhất ở chợ đen quả thật không dễ chịu tí nào. Cho dù biết rõ Trịnh Giai luôn âm thầm khống chế mọi hoạt động làm hại đến mình, treo giá chỉ là đang tuyên cáo kêu mình ngoan ngoãn trở về nếu không thì chờ bị cả thế giới ngược đi, nhưng y vẫn thấy không dễ chịu tí nào!!!

Cố Tử Kỳ có chút chấn chờ đi đến gần Trịnh Giai, lần này hắn không lên tiếng cản lại.

Y nắm lấy bàn tay còn lại bên dưới bàn làm việc của hắn, nâng lên, mở lòng bàn tay ra.

Quả nhiên, đã bị đâm chảy máu.

Cố Tử Kỳ cố ý không che dấu thở dài lắc đầu.

Bây giờ lại đến Trịnh Giai không được tự nhiên quay mặt đi.

Trên bàn tay của Trịnh Giai có đeo một chiếc nhẫn ở ngón giữa, hắn vì giữ cho mình tỉnh táo khỏi thuốc mê do Cố Tử Kỳ hạ vào không khí, đã kích hoạt chiếc nhẫn bậc ra gai nhọn đâm vào lòng bàn tay.

Cố Tử Kỳ hiếm khi tỏ vẻ dịu ngoan giúp hắn thoa thuốc, giọng nói mềm nhẹ ấm áp đối mắt với hắn:

- Anh trai, em không thích nhìn anh không trân trọng sức khỏe của bản thân.

Anh trai! CMN hắn bị Cố Tử Kỳ xem là anh trai!

Trịnh Giai có xúc động muốn giết người, nhưng lại không thể giết người trước mắt.

Dừng một chút, Trịnh Giai chậm rãi đứng dậy, Cố Tử Kỳ cảnh giác lui ra sau, nhưng không đợi y trốn được, hắn đã dùng tốc độ sét đánh bắt lấy người, đè xuống bàn, hôn!

Cố Tử Kỳ tràn đầy tức giận, cảm thấy chuyện này càng lúc càng phiền rồi, cmn tên khốn kia không hề định buông tha cho y!

Cố Tử Kỳ manh mẽ đẩy ra Trịnh Giai, hắn cũng không chống lại, thuận theo lực đẩy của y ngã ra ghế ngồi. Nhưng tại thời điểm y vừa đứng thẳng người, Trịnh Giai hai tay cứng rắn vừa ôm vừa kéo hông cậu, khiến Cố Tử Kỳ còn chưa giữ vững trọng tâm đã ngã ngồi lên đùi hắn.

Y sống hai mươi mấy năm, lớn tới như vậy, đây là lần đầu tiên ngồi trên đùi nam nhân còn ngã vào ngực người ta như em gái! Phi! Cái này cũng quá mất mặt rồi.

Lông trên người Cố Tử Kỳ đều xù lên, phi thường nổi giận, đang muốn một nhát đâm xuống hại Trịnh Giai tê liệu toàn thân, thì lại bất chợt bị thô bạo đẩy ra, ngã sóng soài trên mặt sàn.

Cố Tử Kỳ:...

Trịnh Giai:...

Bốn mắt nhìn nhau.

"hình như mình làm quá trớn rồi" – Trịnh Giai thầm nghĩ.

Hắn không được tự nhiên vươn tay đỡ Cố Tử Kỳ đứng dậy, có chút ái náy nói:

- Anh nói rồi, buổi chiều còn phải gặp khách. Là một hợp đồng thương mại quan trọng.

Cố Tử Kỳ thật tức giận, nhưng chính vì quá giận, y trở thành im lặng. Gương mặt băng sương không cảm xúc nhìn hắn, sau đó quay lưng đi đến chỗ kính bị vỡ.

Giọng Trịnh Giai sau lưng gọi:

- Tử Kỳ, em có thể ra ngoài bằng cửa chính, yên tâm, lần này anh để em tự do rời đi thật.

Cố Tử Kỳ xoay người lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập châm biếm, giống như nói y sớm đã nhìn thấu trò mèo sử dụng thủ đoạn của hắn dùng lên người khi ở Myanmar.   

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi