XẠ PHI - TOÀN VƯƠNG

" Đọc mấy điều nàng đã học được từ gia huấn cho ta nghe!" đôi mắt mị hoặc của Lý Long Bồ đảo đưa trên gương mặt lấm tấm mồ hôi của nàng.

" Ừm... ừm, lâu rồi.., không nhớ.." Nói đến điều này, giọng càng ngày càng nhỏ lí nhí, nàng ngay đó nhăn nhó quay mặt không dám nhìn chính diện Lý Long Bồ, mắt lảo đảo nhìn chỗ khác.

" Không nhớ? Vậy để bổn vương nhắc lại cho nàng nhớ."

Lý Long Bồ rành mạch buông từng từ, từng chữ. Kèm theo ngữ điệu có thể nói không khác tâm trạng của nàng lúc viết là mấy. Mỗi chữ vang lên lại như một nhát sấm rền đổ xuống nền trời xám xịt những ngày mưa bão cuối hè:

" Thường nghe, nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất. Nay được tận mắt mục sở thị, mới rõ không chỉ đội trời, đạp đất, nam nhân thời nay còn "đạp" cả vợ.


Lại nói, trước mặt người ngoài cũng không giữ cho người ta chút thể diện nào, chẳng khác nào tát tới tấp vào mặt mình vài cái. Nam nhân như vậy là không thể chấp nhận được. Cần xem xét lại! Nữ nhi cũng có tự trọng và cần phải được coi trọng.

Ngẫm thấy thời đại này nam nhân nào cũng hành xử một cách nhu nhược theo lề thói trọng nam khinh nữ như vậy, hỏi đất nước làm sao phát triển, làm sao sánh vai với các cường quốc năm châu được? Điển hình như Lý Long Bồ, kẻ mà dân tình hết lòng kính nể, tung hô.

Dân gian có câu: Đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử. Thiết nghĩ, trong thiên hạ, hễ là nam nhân thì nên lấy đó làm đạo lý mà làm theo."

" Còn muốn nghe thêm?" Ngữ điệu hắn cợt nhả.

Đàm Hương hít một ngụm khí lạnh, toàn thân rét run lắc đầu lia lịa. Hắn ấy vậy mà đọc thuộc không sai một li. Không uổng công người đời hết lời khen ngợi tư chất hắn từ nhỏ đã thông minh.


Cũng không thể quên rằng, cả một quyển tập dày như vậy, ngoài mấy trang nguỵ tạo gia huấn thì đều là chỉ trích Lý Long Bồ, hoặc là giảng giải đạo lý làm người.

Nàng xác định rằng mình lại gặp họa rồi, mà lần này, không còn đường cho nàng "tẩu vi thượng sách" nữa. Muốn chạy cũng khó khi mà đang ở cái tư thế ái muội như vầy. Đến nhúc nhích một cái cũng khó khăn. Đàm Hương chỉ còn tìm cách cố mà cầu xin, van nài Vương gia đại nhân khai ân, bất quá là phải giở cả chiêu trò mới ổn.

Nghĩ vậy, bỏ hết sĩ diện qua một bên, nàng như một con mèo nhỏ nép người vào lòng hắn, ngón tay không ngừng đưa qua đưa lại chòng chọc vào bờ ngực rắn chắc ấy, thều thào: " Vương gia~, thiếp biết lỗi rồi, lần sau nhất định không dám tái phạm. Chuyện cũ đã qua cũng nên để vào quá khứ, điều quan trọng cần để tâm bây giờ không phải là hiện tại và tương lai thôi sao? Bỏ qua cho thiếp lần này, được không~?!"


Lời này thoát ra ngoài, chính mình còn cảm thấy buồn nôn.

Chỉ tiếc như vậy vẫn chưa đủ, Lý Long Bồ càng không dễ bị nàng dắt mũi như trước, hắn cười khẩy: " Sau rất nhiều lần, bổn vương rút ra được một kinh nghiệm quý báu. Trong mỗi lời nói của nàng chỉ có 3 phần đáng tin, 7 phần còn lại tựa như gió thoảng mây bay, không đáng để tâm. Đến lần này, nàng cho rằng bổn vương sẽ tin lời hứa suông của nàng?"

" Thiếp lấy danh dự ra để thề. Quân tử nhất ngôn. Chàng tin nốt lần này đi." Đàm Hương ngồi thẳng người, bốn ngón tay chụm lại giơ lên, đường hoàng nghiêm trang nhìn Lý Long Bồ thề thốt.

Hắn cười hắt ra, dùng bàn tay to lớn gập bốn ngón của nàng lại, hạ cả cánh tay xuống, " Nàng đâu phải quân tử. Nàng là nữ tử." Nói xong, hắn còn không quên hất cặp lông mày đểu giả như khiêu khích.
Hay! Khá khen cho Lý Long Bồ ở lâu một chỗ cùng nàng, giờ đây đã đi guốc được trong bụng nàng rồi. Mấy cái trò mèo lật lọng nàng chưa kịp dùng đã sớm bị hắn đoán được mà làm hỏng hết kế hoạch.

Lý Long Bồ giống như thử thách lòng kiên nhẫn của nàng. Mà nàng lại là người không thích kiên nhẫn với thứ mình không ưa.

Sợ rằng nói hết nước hết cái với hắn cũng không ăn thua.

" Vậy ra điều kiện đi!" Nàng khoanh tay bất lực lên tiếng.

" Bổn vương không thích bàn điều kiện với nàng." Hắn giữ nguyên vẻ mặt tà tà nhìn xuyên thấu nàng.

" Tại sao?" Đàm Hương cắn răng cắn lợi hỏi rõ, thầm chửi Lý Long Bồ vài câu đáng ghét.

" Thưởng phạt phân minh!" Lý Long Bồ trả lời gói gọn trong bốn từ.

Nàng hừ lạnh, có nói thêm nữa cũng vô ích, cùng lắm hắn muốn giở trò cũng phải đợi trở về nhà, chứ không thể là ở trên xe ngựa này hay là phủ Thái sư mà hành động được.
Coi như buông xuôi mọi thứ, nàng bất cần, " Đấy, muốn làm gì thì làm. Tưởng đây sợ chắc."

Lý Long Bồ cũng chỉ đợi nàng dứt khoát một lời, liền dùng lực hai tay ném nàng lộn đúng nửa vòng trên không, rồi lật úp trên đùi hắn. Nếu có thể so sánh, Đàm Hương cảm thấy tình cảnh này không khác gì lật mặt quả trứng ốp la trên chảo mỡ.

Này, tình huống quá đột ngột, trong khoảnh khắc nàng vừa hất được lọn tóc quét ngang mặt, chưa kịp hiểu tình hình, mà khuôn mặt xám xịt lại vì tức giận, quát mắng:

" Ngươi lại định làm gì??"

" Nàng vừa thay đổi xưng hô đấy à?" Lý Long Bồ vừa giữ nàng thăng bằng, vừa không cho nàng giãy giụa thoát ra.

" Đúng thế, thì sao?!" Đàm Hương thách thức, lần lộn vòng đó đã tiếp cho nàng thêm gan hùm, mật báo.

" Đáng phạt chứ sao!"

Hắn cười.
Đét!

Còn chưa chờ nàng có phản ứng, liền cảm giác bờ mông chính mình bị một cỗ đại lực từ tay Lý Long Bồ đánh tới.

Giáng Long Thập Bát Chưởng.

Cái đánh này vừa đau vừa bất ngờ, nàng mới chỉ kịp hét "A" thì chưởng thứ hai liền ập đến.

Đàm Hương giãy nảy người đòi thoát, mông bị đánh đau phải thốt thành tiếng:

"Đau, đau, đau! Đồ điên kia, đừng có đánh nữa. Lời ta nói chẳng sai chữ nào cả. Nhìn xem, có đúng bây giờ ngươi đang bạc đãi vợ hay không?"

Nàng uất ức đến nỗi nước mắt ứa ra, miệng không ngừng oán thán.

" Lời nàng nói hợp tình nhưng không hợp lí." Lý Long Bồ điềm nhiên nói.

" Chỗ nào không hợp lí?" Đàm Hương chỏng lỏn đáp.

" Dù là thời đại nào thì nữ giới phải đủ tam tòng, tứ đức, nam giới không thể thiếu tam cương, ngũ thường. Điều này trước khi thành thân, hẳn nàng cũng đã được nữ quan cung đình thụ giáo qua. Do vậy, tư tưởng "thê tử làm chủ" của nàng cũng nên bỏ đi."
Đúng là có được dạy dỗ qua, bất quá cô gái hiện đại như nàng không để nó vào não. Bởi tư tưởng nữ quyền vẫn luôn được nàng đề cao trong tiềm thức.

Tuy vậy, nhập gia tuỳ tục.

Khi nàng xuyên không tới thời đại này, tư tưởng ấy chẳng thể nào tồn tại nổi. Phải nằm lòng một điều: Đây là xã hội phong kiến.

Ngặt nỗi, chỉ cần là lời Lý Long Bồ nói, nàng sẽ dốc lòng làm trái lại.

" Ta không sai, nhất định không bỏ! Hứ"

Lý Long Bồ lặng lẽ cười, " Thêm cả tội hỗn với bổn vương. Nàng chịu phạt là thoả đáng!", bàn tay to lớn kia lại tiếp tục giơ lên cao, chuẩn bị giáng thêm chưởng nữa vào bờ mông mỏng tang của nàng.

Đàm Hương lúc này mới chợt nhận ra, hai tay vội vã vòng ra đằng sau, che chắn cặp mông của mình.

" Đừng, đừng. Ta sai rồi, ta sai rồi. Sau này ngươi nói gì ta cũng nghe hết."
" Ai nói, ai nghe?" Lý Long Bồ ghì giọng nhấn mạnh.

" Vương gia nói gì thiếp cũng nghe." Nàng vội sửa.

Lý Long Bồ rốt cục cũng hài lòng với câu trả lời này, vực nàng ngồi lên bên cạnh mình.

" Coi như lần này tha cho nàng, lần sau không nghe lời, đừng cầu xin bổn vương mềm lòng."

Đàm Hương được ngồi tử tế, nhưng mông vẫn còn đâu rưng rức, nàng không tiếng động nhại theo lời hắn đe doạ.

" Còn không phục? Hay vẫn muốn bị tét mông?" Lý Long Bồ vòng tay qua vai nàng, dùng lực bóp.

Người ngợm đã yếu, còn hay bị ngược đãi, Đàm Hương tính rằng tuổi thọ cũng đã giảm phân nửa rồi.

" A a a, không không không, thiếp tâm phục khẩu phục."

Doạ nạt nàng thành công, Lý Long Bồ thoả mãn thả lỏng tay, cũng không quên nhắc nàng chấn chỉnh lại tư trang lộn xộn trên người, tới yến tiệc cũng cần giữ ý.
Đàm Hương vâng vâng dạ dạ như mèo nhỏ biết thức thời thức thế.

...

Phủ Thái Sư sớm đã an bài cho người đón tiếp trước cổng, dẫn đường cho khách khứa vào trong.

Khách nhân đến đã đông, tuy vậy vẫn chưa đến giờ khai yến.

Gia đinh dẫn hai người qua tiền sảnh, xuất hiện hai hướng, liền đưa Lý Long Bồ rẽ hướng nam, một tì nữ đứng sẵn ở ngã rẽ đó dẫn Đàm Hương về hướng Bắc.

Trước phản ứng chưa hiểu chuyện của nàng, Lý Long Bồ chỉ nói: " Lát nữa sẽ có người dẫn nàng vào bàn tiệc, đừng đi lung tung, cũng đừng nhân cơ hội không có mặt ta mà gây chuyện."

Lời Lý Long Bồ nói chỉ làm nàng thêm ngơ ngác, hắn lại bỏ rơi nàng ở cái nơi không thân không thuộc này.

Tò mò hỏi tì nữa dẫn đường: " Tại sao lại phải tách hai đường?"

Tì nữ kính cẩn trả lời: "Bẩm, lối phía nam dẫn đến Hoà viên dùng cho nam khách nhân thưởng trà, đàm luận. Còn lối này dẫn đến Hồ Điệp viên dùng cho nữ khách nhân thưởng hoa, trò chuyện."
Thì ra là vậy. Đàm Hương cũng gật gù.

Giải thích mấy câu, đã đến cửa Hồ Điệp viên. Tì nữ kia không theo vào nữa mà mời nàng tự vào, rồi trở về nơi xuất phát.

Bên trong quả thật là nhiều "loài hoa" đang khoe hương, khoe sắc.

Sinh thần của An Quốc công chúa mời rất đông khách khứa. Những phu nhân, tiểu thư chụm lại thành nhiều tốp người cười nói rất vui vẻ, có tốp người nói chuyện gia quyến, có tốp bàn về các chàng trai trẻ nổi danh kinh thành, có tốp lại khoe khoang kỳ trân dị bảo mình sở hữu đươc...

Thật lòng mà nói, nàng đến đây cũng chẳng có bạn có bè, hơn nữa cũng không muốn phát sinh quan hệ cùng mấy vị tiểu thư kim chi ngọc diệp.

Phiền phức! Nhạt nhẽo! Nhiều chuyện!

Và nàng cũng không phải người biết cách nói chuyện với người lạ.

Không nghĩ ngợi gì, Đàm Hương đi tìm một góc không người trong hoa viên, ngắm cảnh thưởng hoa. Đồng thời xoa nắn cái vai, cái mông trước đó bị "nguỵ quân tử" ngược đãi.
Yên tĩnh không được bao lâu, đã có người chú ý tới sự xuất hiện của nàng ở góc khuất của hoa viên.

Người nọ bắt đầu chỉ trỏ cho mấy người cùng hội nhìn theo. Rồi họ cùng cười cười nói nói bàn luận về nàng. Có khúc còn cười rộ cả lên, có khúc, người nọ nhếch môi cố tình xéo xắc vài câu như cho mọi người cùng nghe. Ánh mắt ghen tỵ cũng có, ghen ghét cũng có, khinh thường cũng không kém gì.

Đàm Hương không rõ họ nói gì về mình, chỉ lỡ nghe được có người nhắc đến Đàm thị và Khai Quốc vương thì cũng đủ hiểu vấn đề xoay quanh ai rồi.

Nàng lười quan tâm. Chớp nhoáng, nhếch khoé môi cười rồi thôi.

Lại nghĩ vẩn vơ, dù là dâu hoàng tộc nhưng cũng chẳng biết ai với ai, đụng phải cũng không biết là ai để xưng hô cho hợp lý.

" Ta ngồi đây được chứ?"

Trong lúc nàng ngẩn người nhìn xa xăm, một nữ tử thanh cao tầm 20, 21 tiến lại gần phía nàng. Chạm nhẹ vai nàng hỏi. Âm vực người này mềm mại, điềm đạm, cất lời nói chuyện rất tự nhiên.
Đàm Hương ngơ ngẩn vài giây, cũng gật đầu vừa là chào hỏi, vừa là mời ngồi.

Nữ tử nọ thấy nàng cứ nhìn mình chằm chằm, dè dặt không dám lên tiếng, chợt nhớ tới mình chưa giới thiệu liền bật cười hiền hậu, niềm nở nói:

" Ta khuê danh là Mai Diệu Chi, thái tử phi. Lần đầu gặp mặt đệ muội, Khai Quốc vương phi."

" A, thái tử phi tỷ tỷ." Đàm Hương hơi bất ngờ đôi chút, bởi một nhân vật lớn vừa mới bắt chuyện với mình. Nàng cúi đầu chào thêm một lần nữa.

" Cứ gọi ta là Diệu Chi, đừng gọi thái tử phi, nghe nặng nề lắm."

Đàm Hương khẽ đáp vâng lời gọi vị nữ tử ấy một tiếng Diệu Chi tỷ tỷ.

Có đôi lời khúc mắc, " Tại sao tỷ biết muội là..", nàng định nói danh phận hiện tại của mình, nhưng lại thôi, chỉ để câu hỏi lấp lửng như vậy.

Nhưng Mai Diệu Chi vẫn hiểu, ôn hoà giải đáp: " Là thái tử phi, sau này thường đi giao thiệp, đương nhiên phải biết rất nhiều người. Với lại, ta từng xem tranh vẽ chân dung của muội, quả thật để lại cho ta ấn tượng vô cùng sâu sắc. Phải nói rằng, trăm năm khó quên được. Không ngờ khi gặp ngoài đời, còn hơn cả tưởng tượng. Tuy hơi nhỏ, nhưng bù lại  nhan sắc không ai bì nổi. Ta thắc mắc, tại sao người như muội đến tận khi thành thân với Nhị đệ mới được biết đến?"
" Tỷ tỷ nói quá rồi. Bản thân muội thấy mình không có gì quá đặc biệt cả." Đàm Hương khiêm nhường.

Mai Diệu Chi lắc đầu cười nhẹ, " Ta không nịnh bợ ai bao giờ."

" Ý muội không phải vậy."

"Được rồi, lần đầu chúng ta gặp mặt, nên tạo ấn tượng tốt cho nhau."

Dường như thấu hiểu mọi suy nghĩ của Đàm Hương, Mai Diệu Chi không nề hà gì chuyện vặt vãnh. Chuyển đề tài cùng nói chuyện với nàng.

Khi yến tiệc chuẩn bị bắt đầu, hai người cùng nhau đến bàn tiệc.

Lúc đến, Lý Long Bồ đã ngồi sẵn vào bàn chờ nàng. Còn Mai Diệu Chi ngồi cùng Thái tử ở phía trước một chút.

Kỳ lạ hơn cả lúc ở hoa viên, khi nàng vừa ngồi yên vị, rùng mình nhận ra rất nhiều con mắt đang đổ dồn trên người mình. Hơi hoảng, nàng ngước lên hỏi Lý Long Bồ: " Trên người ta, à, thiếp có vấn đề gì sao?"
Lý Long Bồ nhìn nàng một lượt, rồi liếc những kẻ xung quanh, rồi lại nhìn nàng, trả lời: " Không có! Ngồi xích vào đây."

Đàm Hương khó hiểu nhưng vẫn nghe lời hắn ngồi xích gần, cố nói chuyện với Lý Long Bồ để phân tán sự chú ý với những người nọ.

Hồi sau, An Quốc Công chúa cùng đoàn tuỳ tùng bước vào, ngồi ở bàn chính giữa sảnh lớn, mở lời khai yến.

Nàng nhìn mãi một hồi, cũng không thấy vị Thái sư nọ đâu. Bèn khều tay Lý Long Bồ, tiếc nuối hỏi: Thái sư không tới dự sinh thần của vợ sao?

" Thái Sư đã quy thiên cách đây 8 năm rồi."

" Hả, bị bệnh sao?" Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của nàng.

Nhưng có vẻ, câu trả lời sau cùng của hắn có lẽ còn khiến nàng kinh động hơn.

" Tuổi cao sức yếu, hưởng dương 73 tuổi."

" Cái gì?" Đàm Hương há hốc mồm, mặc dù không phát ra tiếng động lớn nhưng cũng thu hút vài sự chú ý. Nàng gặng hỏi tiếp: " Vậy hoàng tỷ gả cho Thái sư đó từ khi nào?"
Lý Long Bồ vẫn điềm nhiên, nàng hỏi gì trả lời nấy: " Năm thuận thiên thứ nhất!"

Sau đó, Đàm Hương không hỏi gì nữa, mà chỉ ngồi ăn.

Tính ra, năm đó hoàng tỷ mới 12, còn vị thái sư kia đã gần 70 tuổi.

Sự thật là nàng rùng mình kinh hãi. Thầm trách chế độ phong kiến này độc ác quá, mối hôn sự chênh lệch lớn như vậy mà... hoàng tỷ đến bây giờ vẫn còn quá trẻ, thanh xuân chưa kịp tới đã trở thành goá phụ... haiz

Đàm Hương thở dài, có là con vua thì cũng chẳng thể tự do theo đuổi hạnh phúc. Nàng lại nghĩ đến mình, nếu người nàng bị ép lấy không phải Lý Long Bồ, mà là một lão trung niên giàu có nào đó thôi cũng đã đủ ghê rợn rồi. Mà nào có phải làm chính thê, chắc chắn là làm thiếp, rồi bị chính thê chà đạp như trong phim truyện...

Nàng ngước lên nhìn Lý Long Bồ. Cũng may, cũng may là hắn.
Thấy nàng cư xử kỳ lạ, Lý Long Bồ bất giác hỏi " Có chuyện gì?"

Đàm Hương lắc đầu lia lịa. Nàng định thần, tập trung ăn ăn, uống uống. Nghĩ đó cũng không phải chuyện của mình, người trong cuộc cũng không than vãn, mình than hộ làm chi?

____________________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi