XÁC CHẾT LOẠN GIANG HỒ


Tiêu Lĩnh Vu đón lấy tờ giấy hoa tiên thì thấy viết những dòng chữ sau đây":
"Quý hữu mắc phải quái chứng cực kỳ tàn độc. Trong vòng hai
mươi bốn canh giờ mà không chữa được thì nát thịt rữa da mà chết, tình trạng cực
kỳ thê thảm. Nể lòng hiếu sinh của Hoàng thiên, ta chỉ đường cho tìm người cứu trị.
Những cao nhân hiện nay chữa khỏi được chứng bệnh điên khùng này ngoài ta ra
chỉ còn một mình Tiêu Lĩnh Vu. Nhưng ta mắc bận phải đi xa, không ở lại được.
Vậy các vị hãy đến cầu Tiêu Lĩnh Vu.
Bức thơ rất vắn tắt, phía dưới không đề danh mà cũng không có kí hiệu gì hết.
Tiêu Lĩnh Vu tay cầm lá thơ coi đi coi lại mà cũng không nghĩ ra được ai là tác
giả của bức thơ này.
Chàng nghĩ thầm:
- Việc trị bệnh liên quan đến mạng sống con người, há phải là chuyện trò chơi?
Chàng toan phủ nhận thì bỗng Tôn Bất Tà đã cướp lời:
- Hai người bị thương hiện giờ ở đâu?
Tôn Thành đáp:
- Hiện đang ở trong một toà nông xá cách đây không xa.
Tôn Bất Tà đưa mắt nhìn Điền Trung Nguyên nói:
- Tiêu đại hiệp nổi tiếng nhân nghĩa ai cũng biết rồi. Y đã thấy vụ này tất nhiên
hết sức cứu trị.
Tôn Thành đáp:
- Bọn tại hạ cảm kích vô cùng.
Tôn Bất Tà nói:
- Nhưng các vị cùng phe đảng với Thẩm Mộc Phong mà giữa Thẩm Mộc
Phong và Tiêu đại hiệp có mối thù chẳng đội trời chung. Bây giờ Tiêu đại hiệp cứu
trị cho hai vị huynh đệ của các hạ há chẳng phải là chuyện tự đẽo đòn gánh để đè
lên vai mình.
Tôn Thành đáp:
- Nếu Tiêu đại hiệp vui lòng cứu trị cho đại ca cùng tứ đệ của tại hạ thì Nam
Hải ngũ huynh đệ bọn tại hạ dĩ nhiên không viện trợ Thẩm Mộc Phong chống đối
lại Tiêu đại hiệp nữa.
Tôn Bất Tà cười khanh khách đưa tay ra trỏ Điền Trung Nguyên nói:
- Ngũ đệ của các hạ đã thống lãnh cao thủ Bách Hoa sơn trang dùng ám khí có
chất độc để đả thương mấy vị huynh đệ của Tiêu đại hiệp thì vụ này tính sao?
Điền Trung Nguyên đáp:
- Tại hạ đến đây để trị độc thương cho các vị đó.
Tôn Bất Tà cười khẩy đáp:
- Nếu cứ ngồi chờ ông bạn đến điều trị thì e rằng bọn tại hạ đã chết nhăn răng

cả rồi.
Tôn Thành đưa mắt nhìn Điền Trung Nguyên nói:
- Tiêu đại hiệp tinh thâm y đạo thì chút ám khí có chất độc phỏng làm gì được.
Ngũ đệ đã đắc tội với Tiêu đại hiệp, sao không lại tạ tội đi?
Điền Trung Nguyên không biết làm sao được từ từ tiến lại chắp tay thi lễ nói:
- Tại hạ có điều mạo phạm, bây giờ xin đến lãnh tội.
Tiêu Lĩnh Vu đáp lễ nói:
- Không có gì nghiêm trọng, xin đừng ngại. . .
Nói đoạn chàng liền cáo biệt và đi tìm gặp VÔ Vi đạo trưởng .
Nghĩ về bức thơ mà chàng vừa nhận được, Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Đáng ghét nhất là cuối bức thơ không ghi danh.
VÔ Vi đạo trưởng hỏi:
- Tiêu đại hiệp có nhận ra là bút tích của ai không?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ không nhận ra được.
VÔ Vi đạo trưởng trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Tiêu đại hiệp đã nhận lời thì phải đi coi xem sao chứ
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nhưng tại hạ. . .
VÔ Vi đạo trưởng ngắt lời:
- Bần đạo cùng đi với Tiêu đại hiệp, chúng ta cứ tới đó rồi tùy cơ ứng biến.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Hiện giờ cũng chỉ còn biện pháp này mà thôi.
Tôn Bất Tà nói:
- Lão khiếu hóa cùng đi với hai vị. Vạn nhất mà xảy ra cuộc động thủ thì bên
ta ba người, bên chúng cũng ba người, cứ lấy một chọi một để quyết định sống còn.
VÔ Vi đạo trưởng nói :
- Nơi đây cũng không thể ở lâu được. Bần dạo sẽ cho bọn đệ tử đi hết.
Lão quay lại nhìn Vân Dương Tử nói tiếp:
- Sư đệ hạ lệnh cho đệ tử chuẩn bị đem các vị bị thương đi và lập tức lên
đường
Vân Dương Tử hỏi:
- Chúng ta tụ hội ở đâu?
VÔ Vi đạo trưởng trầm ngâm một lát rồi đáp:
- Các vị hãy đến trước Vọng Dương cốc.
Vân Dương Tử đáp:
- Tiểu đệ xin tuân mệnh.
VÔ Vi đạo trưởng khẽ bảo Tiêu Lĩnh Vu:
- Chúng ta đi ra gặp Nam Hải ngũ hung.
Hai người ra khỏi cổng chùa. Nhiếp hồn chưởng Tôn Thành chạy lại đón chắp
tay thi lễ nói:
- Tiêu đại hiệp vui lòng đi chứ
Tiêu Lĩnh Vu đưa mắt nhìn VÔ Vi đạo trưởng nói:
- Tại hạ muốn mời VÔ Vi đạo trưởng cùng đi. Đạo trưởng y thuật tinh thâm, có
thể bổ khuyết cho tại hạ những chỗ thiếu sót.
Tôn Thành chắp tay đáp:
- Bọn tại hạ nghe đại danh đạo trưởng đã lâu. Nếu được đạo trưởng cùng đi thì
tại hạ rất hoan nghênh.
Tôn Bất Tà nói:
- ứu người như cứu hoả, không thể chần chờ được. Chúng ta đã nhận lời thì
nên đi ngay.
VÔ Vi đạo trưởng khẽ dặn Triển Diệp Thanh mấy câu rồi lên đường ngay lập
tức
Bọn Nhiếp hồn chưởng Tôn Thành, Sài Uy, Điền Trung Nguyên đi trước dẫn
đường, Tiêu Lĩnh Vu, Tôn Bất Tà, VÔ Vi đạo trưởng theo sau.
Sáu tay cao thủ tuyệt đỉnh thi triển khinh công đến tột độ, lướt đi nhanh như
điện chớp.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Nam Hải tam hung càng chạy càng mau, dường như có ý
phô trương cước lực. Chàng liền gia tăng tốc độ chạy như bay. Sáu bóng người chạy
trên đường núi gập ngềnh mà vọt đi loang loáng như sao sa.
Sáu người chạy một mạch đến hơn mấy chục dặm đường. Tôn Thành đột nhiên
dừng lại nói:
- Đến nơi rồi.
Tiêu Lĩnh Vu ngẩng đầu trông thấy chỗ mình đứng tận cùng trong sơn cốc, hai
bên vách núi mọc đầy cỏ dại và những cây thấp, phong cảnh rất hoang lương.
VÔ Vi đạo trưởng đảo mắt nhìn quanh không thấy có chỗ nào ẩn thân được
liền hỏi:
- Hai vị bệnh nhân ở đâu?
Tôn Thành đáp:
- ở trong một tiểu động bí mật, đê tại hạ dẫn đường.
Rồi hắn từ từ cất bước.
Bọn Tiêu Lĩnh Vu theo sau.
Tôn Thành đi tới chân núi trước mặt liền lớn tiếng hô:
- Hộ giá nhị đồng đâu?

Bỗng nghe thanh âm trong trẻo đáp lại:
- Đệ tử ở đây
Hai tên đồng tử lối chừng 14, 15 tuổi, mình mặc áo xanh, lưng đeo trường
kiếm từ sau một tảng đá lớn bước ra.
Tiêu Lĩnh Vu liếc mắt nhìn thấy hai tên thư đồng này sắc mặt xanh rờn, tựa hồ
đói ăn đã lâu Nhưng cặp mắt chúng lấp loáng chiếu tinh quang chứng tỏ nội công
rất thâm hậu.
Hai tên đồng tử đảo mứt nhìn bọn Tiêu Lĩnh Vu rồi nghiêng mình thi lễ với bọ
Tôn Thành.
Xin tham kiến tam vị sư thúc .
Tôn Thành xua tay nói:
- Bất tất phải đa lễ. Bệnh thế sư phụ ngươi thế nào?
Đồng tử mé tả đáp:
- Không thấy triệu chứng gì thuyên giảm.
Tôn Thành nói:
- Được rồi? Tiêu đại hiệp đã theo bọn ta về đây. Các ngươi mau đỡ sư phụ ra để
Tiêu đại hiệp coi bệnh.
Hai tên đồng tử "dạ" một tiếng rồi đi vào sau tảng đá mấy hút.
VÔ Vi đạo trưởng nghĩ thầm:
- Sau tảng đá núi này tất họ có bố trí nên không để bọn ta vào coi.
Tiêu Lĩnh Vu cùng Tôn Bất Tà cũng sing lòng ngờ vực, nét mặt lộ vẻ hoài
nghi.
Tôn Thành hiểu ý liền hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Đại ca cùng tứ đệ của tại hạ bệnh thế nguy kịch, trong sơn động rất hôi thối
nên không tiện mời các vị vào.
Tôn Bất Tà nghĩ thầm:
- Chỉ sợ hắn nói không thực.
Ngoài mặt lão cười ha hả đáp:
- Bọn lão phu tới để coi bệnh thế của lệnh huynh cùng lệnh đệ vậy đứng ngoài
hay vào trong động cũng không sao.
Tôn Thành cũng chỉ cười xoà không nói gì nữa.
sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, hai tên đồng tử áo xanh đeo
trường kiếm khiêng một văn sĩ đội phương cân, mình mặc áo lam. Mặt cũng xanh lè
như hai tên đồng tử, nằm yên không cử động.
Tôn Thành khoát tay nói:
- Đặt sư phụ các ngươi xuống.
Hai gã đồng tử áo xanh đặt chiếc giường xuống rồi lùi lại một bước.
Tiêu Lĩnh Vu thấy văn sĩ hai mắt nhắm nghiền, dường như đang ngủ say liền
nhìn Tôn Thành hỏi:
- Vị này là. . .
Tôn Thành ngắt lời:
- Lão đại trong Nam Hải ngũ hung, tên gọi ửu kiếm thần hoàn Trương Tử vũ.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Té ra là vị đứng đầu trong Ngũ thánh. Tại hạ thất kính mất rồi.
Tôn Thành buồn rầu đáp:
- Tệ đại ca đây chẳng những tài trí hơn bọn tại hạ rất nhiều mà võ công cũng
cao thâm gấp mấy. Chín thanh đoản kiếm của y có thể phóng chế mãnh hổ trong
vòng trăm bước. Cặp thần hoàn liệng trúng chim bay cao mười trượng. Vì thế được
bằng hữu võ lâm tặng cho ngoại hiệu là ử u kiếm thần hoàn. Không ngờ một nhân
vật anh hùng xuất chúng lại bị ma bệnh làm cho khốn đốn.
Tiêu Lĩnh Vu đối với việc bốc thuốc trị bệnh chẳng hiểu tý gì. Chàng thấy
Trương Tử Vũ nhắm mắt ngủ say, luống cuống không biết làm thế nào.
VÔ Vi đạo trưởng hắng dặng một tiếng nói:
Hay hơn hết là Tiêu đại hiệp hãy hỏi xem bệnh thế Trương huynh đây ra sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đúng thế!
Chàng quay sang hỏi Tôn Thành:
- Từ lúc lệnh huynh mang bệnh tới giờ cứ mê man như vậy sao?
Tôn Thành lắc đầu đáp:
- Y bị chứng bệnh điên khùng, đến anh em trong nhà cũng không nhận biết. Vì
thế mà tại hạ phải điểm huyệt y.
vô vi đạo trưởng buột miệng nói:
- Muốn biết bệnh tình cần phải giải khai huyệt đạo. Nhưng chỉ sợ y ra tay hại
người.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Không sao? Chúng ta coi chừng một chút là được.
Tôn Thành liền vỗ vào người Trương Tử Vũ.
Trương Tử Vũ mở mắt nhìn mọi người, dường như muốn đứng lên, nhưng
những huyệt đạo trong người còn nhiều chỗ bị phong toả, không ngồi dậy được.
Tôn Thành hắng dặng một tiếng rồi nói:
- Tiểu đệ đã giải khai Vọng huyệt cho y.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Cần phải giải khai tất cả các huyệt đạo cho y thì tại hạ mới coi mạch được.

Tôn Thành nói:
- Tiêu đại hiệp coi chừng.
Hắn giải khai huyệt đạo cho Trương Tử Vũ xong liền lập tức lùi lại ba bước.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm vận khí, cặp mắt chăm chú theo dõi Trương Tử Vũ
phản ứng thế nào.
Trương Tử Vũ cử động hai tay rồi ngồi ngay người lên.
Tiêu Lĩnh Vu trấn tĩnh tâm thần, thủng thẳng hỏi:
Bệnh tình các hạ ra sao?
Trương Tử Vũ đảo mắt nhanh như điện nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu hỏi
- Các hạ là ai?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ là Tiêu Lĩnh Vu.
Trương Tử Vũ cười lạt nói:
- Các hạ là Tiêu Lĩnh Vu ư? Tại hạ đã nghe danh từ lâu.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:
- Thần trí hắn vẫn tỉnh táo, có hiện tượng gì mắc bệnh tâm thần đâu?
Chàng đang xoay chuyển ý nghĩ, đột nhiên thấy cổ tay trái bị xiết chặt. Trương
Tử Vũ đã nắm lấy huyệt mạch tay trái chàng.
Tiêu Lĩnh Vu vừa vận khí hộ vệ huyệt mạch vừa cười nói:
- Thần trí các hạ vẫn tỉnh táo đấy chứ
Bỗng thấy Trương Tử Vũ giơ tay lên đánh một chưởng vào ngực Tiêu Lĩnh Vu.
Chưởng thế của hắn rít lên tiếng gió, luồng lực đạo rất mãnh liệt.
Tiêu Lĩnh Vu giơ tay lên gạt thế chưởng của Trương Tử Vũ rồi nói:
- Tại hạ được lệnh đệ mời tới đây coi bệnh thế cho Trương huynh.
Trương Tử Vũ mấy lần toan đứng dậy, nhưng huyệt đạo hai chân còn bị phong
toả không thể đứng lên được. Hắn tấn công bằng tay mặt lợi hại vô cùng. Chiêu nào
cũng nhằm vào huyệt đạo trọng yếu trước ngực Tiêu Lĩnh Vu.
Chỉ trong nháy mắt Tiêu Lĩnh Vu đã chiết giải mười mấy chiêu tấn công của
Trương Tử Vũ.
Tôn Bất Tà đứng bên nhìn thấy thế chưởng của Trương Tử Vũ mỗi lúc một
thêm kỳ ảo tàn độc thì không khỉ sinh dạ hoài nghi, nghĩ thầm:
- Nếu thằng cha này theo quỉ kế của Thẩm Mộc Phong giả vờ mắc bệnh để dẫn
dụ Tiêu Lĩnh Vu cùng bọn ta tới đây và đã bố trí mai phục thì thật là nguy hiểm. Ta
phải coi chừng mới được.
Lão liền lớn tiếng hô:
- Tiêu huynh đệ? Hãy coi chừng? Phải điểm huyệt hắn rồi sẽ nói chuyện.
Tiêu Lĩnh Vu đã chiết giải mười mấy chiêu của Trương Tử Vũ, chàng cũng
sinh lòng ngờ vực, lại bị Trương Tử Vũ nắm giữ huyệt mạch cổ tay, mỗi lúc một
xiết chặt thêm. Chàng sợ mình bị thương về tay Trương Tử Vũ, nên nghe Tôn Bất
Tà hô hoán liền thọc tay vào vai Trương Tử Vũ.
Trương Tử Vũ đột nhiên thấy toàn thân tê chồn, không còn lực lượng để tấn
công, đành buông tay Tiêu Lĩnh Vu ra ngã xuống.
Tôn Thành hỏi:
- Tiêu đại hiệp có bị tổn thương gì chăng?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Thế công của lệnh huynh tuy mau lẹ nhưng chưa đả thương được Tiêu mỗ.
Tôn Thành nhìn Trương Tử Vũ hỏi:
- Phải chăng Tiêu đại hiệp lại điểm huyệt y rồi?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đúng thế!
Tôn Thành thở dài nói:
- Như vậy thì ra Tiêu đại hiệp vẫn chưa chẩn mạch cho y được.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Cứ tình thế này thì tại hạ phải nghĩ phương pháp khác.
Chàng nắm lấy cổ tay Trương Tử Vũ, thấy mạch chạy rất chậm chạp và cho là
vì huyệt đạo bị kiềm chế. Ngoài ra chàng không tìm được chỗ nào khả nghi nữa.
VÔ Vi đạo trưởng nói:
- Tiêu đại hiệp ? Mạch của y chạy thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu không coi được chỗ biến hóa, liền hàm hồ đáp:
- Mạch chạy không đều, quả nhiên có triệu chứng mắc bệnh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi