Tác giả: Sơ Tán Ngân Hà
Edit: Khoai Tây + Hoàng Thượng
Đường Ngữ quay đầu trừng Nòng Nọc một cái, ánh mắt cảnh cáo ý bảo cậu ta câm đi.
Cả lớp ai cũng cảm thấy Băng Mật sẽ không ăn, Đường Ngữ cũng cảm thấy nhiệm vụ hôm nay sẽ thất bại, tâm trạng lập tức rơi xuống đáy cốc, giống như một con chó bị tạt nước.
Thịnh thế mỹ nhan của cậu lại bị phá hủy.
Nhưng mà, động tác kế tiếp của Băng Mật, làm bạn học cả lớp ăn cá voi*—
*Ở đây ý nói kinh ngạc á mà, do là ở đây trong tiếng Trung là 吃鲸, phát âm là "chī jīng", đồng âm với từ giật mình, kinh sợ nhưng mà kinh sợ là 吃惊, cái meme nó như này
Chỉ thấy hắn cầm lấy cái bánh, mở miệng, cắn một miếng bánh trứng.
Cả lớp: "!"
Đôi mắt Nòng Nọc cũng trợn tròn, đột nhiên nhìn về phía Đường Ngữ, mà lúc này Đường Ngữ cũng đang rất ngạc nhiên.
Lớp học vào buổi sáng hiếm khi nào im lặng như vậy, mà nguyên nhân khiến lớp im lặng cũng khiến người ta không thể không cười khổ.
Có nhiều người từng đưa bữa sáng cho Băng Mật, chỉ là chưa có ai thành công khiến Băng Mật ăn.
Hắn hoặc là vứt, hoặc là bảo người ta tự cầm về, cực kỳ không nể mặt người khác.
Vậy mà hôm nay, các bạn học cảm thấy Băng Mật biết rõ Đường Ngữ có âm mưu, tuy bánh trứng không có độc, nhưng cũng sẽ không đơn giản như vậy, đây chắc chắn là một cách chỉnh người, thế mà Băng Mật lại cắn một miếng.
Việc này khiến mọi người khó hiểu.
Nếu nhìn từ một góc độ khác, Đường Ngữ là người đầu tiên đưa bữa sáng có thể khiến Băng Mật ăn.
Đường Ngữ chớp chớp mắt, ngón tay hơi giật giật, chậm rãi tiêu hóa những gì mình vừa nhìn thấy.
Cậu rõ ràng đã chuẩn bị sẵn sàng để bị từ chối, nhưng hiện thực lại không như cậu dự kiến.
Cậu có hơi không biết phải làm sao, không biết nên phản ứng như thế nào.
Băng Mật nhìn lên thấy ánh mắt mờ mịt của Đường Ngữ.
Cặp mắt kia giống hệt mắt nai con, linh khí ngập tràn, lúc này lại mờ mịt, nhìn qua lại càng ngốc.
Băng Mật bình tĩnh mà nói: "Cảm ơn cậu đã mang bữa sáng của tôi tới."
Đường Ngữ: "Hở?"
Ý gì đây?
Băng Mật: "Tôi mua bữa sáng nhưng lại quên cầm theo.
Cảm ơn cậu đã lấy giúp tôi."
Ồ...!Cả lớp đã hiểu, theo lời nói của Băng Mật, hóa ra là Băng Mật tự mua bữa sáng nhưng lại quên lấy, Đường Ngữ cầm giúp hắn.
Các bạn học đang ăn dưa đột nhiên cảm thấy dưa này không còn thơm nữa.
Cung phản xạ của Đường Ngữ hơi dài, trong lòng lặp lại mấy lần mới kịp phản ứng.
Cậu cười, cảm thấy Băng Mật thật là cơ trí, ngay lập tức biến bị động thành chủ động.
Nhưng mà...!
Băng Mật nói như vậy là để mạnh mẽ kéo lại mặt mũi của mình à?
Đường Ngữ cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không vạch trần, dù sao nói như vậy thì cả hai sẽ đỡ xấu hổ hơn.
Băng Mật liếc thấy khóe miệng nghẹn cười của cậu, quay đầu đi.
Tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, mấy con khỉ con đang ăn dưa cũng ngồi vào vị trí của mình.
Đường Ngữ đi ra đằng sau, Băng Mật nhẹ nhàng thở phào trong lòng.
Hắn nhìn xuống bánh trứng trong tay, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Hương vị này...!Có chút quen thuộc.
Không giống như vị đồ ăn đường phố, nó có hương vị ấm áp của gia đình.
Chính xác mà nói, là vị đồ ăn mẹ làm.
Lúc hắn còn nhỏ, khi cha mẹ chưa ly hôn, mỗi buổi sáng, mẹ dù có vội thế nào cũng làm bữa sáng cho hắn.
Khi đó, một nhà ba người sẽ cùng ăn cơm trên một cái bàn.
Bữa sáng này lại gợi lên ký ức khi còn nhỏ của Băng Mật, sự ảm đạm trong đáy mắt biến thành thương cảm.
Hắn có chút tò mò không biết Đường Ngữ mua cái này ở đâu, lần sau hắn cũng mua ở đây.
Không, quên đi, chuyện trong quá khứ thì cứ để nó qua đi.
Không cần hồi ức, không cần tưởng niệm, hắn cũng không quan tâm.
Lúc này Đường Ngữ làm gì có tâm trạng học bài, ngồi đơ ở chỗ ngồi.
Nòng Nọc đi đến, nhỏ giọng hỏi: "Buổi sáng tao đi với mày, làm gì có thấy mày đến cửa hàng nào lấy bữa sáng?"
Cái hay thì không nói, lại đi nói cái dở.
Đường Ngữ trợn trắng mắt: "Tao có đi lấy mà, mày đúng là có mắt như mù."
Cậu chặn cái nhìn nghi ngờ của nòng nọc lại, sau đó mạnh mẽ vặn đầu hắn quay lên.
Khóe mắt Đường Ngữ nhìn về phía Băng Mật bên kia, thấy hắn hình như đang rất nghiêm túc học bài.
Cậu cứ luôn cảm thấy hôm nay Băng Mật tự ăn mặt mũi của bản thân rồi, nhưng Băng Mật lại vô cùng tự nhiên.
Thật sự không hiểu được trong đầu hắn nghĩ cái gì.
520:【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, cộng một điểm.
Bây giờ tổng điểm của cậu là một điểm.
Có nhiệm vụ mới, xin hãy gửi tin nhắn chào buổi sáng.
Tui nói trước nha, mỗi ngày sáng hay tối gì cũng phải gửi tin nhắn đó nha~】
Đầu Đường Ngữ đập lên bàn một tiếng "rầm", dọa Bùi Cẩn ở bên cạnh giật mình: "Mày đang làm gì đó, chưa đến kỳ thi tuần đã bắt đầu dập đầu rồi à?"
"Tao dập đầu trước không được à." Đường Ngữ rầu rĩ.
Bùi Cẩn đột nhiên lại hỏi: "Bình thường chẳng phải mày với Băng thần quan hệ không tốt lắm à, sao lại lấy bữa sáng cho cậu ta?"
"Tao...!quan hệ không tốt thì cũng là bạn cùng lớp mà, cũng không phải kẻ thù, đi lấy bữa sáng giùm một tí có sao đâu." Đường Ngữ chột dạ quay đầu đi.
Bùi Cẩn: "Ồ..."
Đầu tháng Mười thời tiết vẫn tương đối nóng nhưng bọn học sinh vẫn bất chấp cái nóng mà mặc áo khoác rồi lại đi bật quạt.
Quạt trần trên nóc nhà khẽ kêu, hòa vào tiếng đọc sách buổi sớm ở bên dưới.
Gió lay động những trang sách trên bàn ở trong lớp học, các học sinh vùi đầu đọc bài, bức tường sách cao cao che hơn nửa cái đầu.
Phóng mắt nhìn lại, cả lớp học đều là hơi thở của thanh xuân.
Một màu xanh trắng kia, là hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời của mỗi người.
Đường Ngữ lấy điện thoại ra, theo thói quen nhìn đầu lớp cuối lớp, bởi vì đó là nơi ánh mắt tử vong của lão Mã thường mai phục.
Sau khi xác định mình đã an toàn, Đường Ngữ mở khung tin nhắn ra, đang định gõ chữ thì lại chậm chạp quên mất mình định nói cái gì.
Bây giờ là cậu đang bất chấp nguy cơ bị tịch thu điện thoại mà thổi rắm cầu vồng đó.
Thật là cảm động.
Cảm động tới mức bản thân cũng sắp khóc rồi nè.
Cuối cùng dưới sự thúc giục của 520, thì Đường Ngữ cũng căng da đầu gõ xong rồi gửi đi.
Cậu mặc kệ Băng Mật sẽ có phản ứng gì khi nhìn thấy, dù sao thì cũng phải làm, trong lòng cậu có một vạn câu đmm lướt qua.
Cậu ném điện thoại vào hộc bàn, bộ dáng giống như bị phỏng tay.
Rất nhanh, chuông báo tan học vang lên, các bạn học kết bè kết phái mà đi vệ sinh.
Lúc này Băng Mật mới lấy điên thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Đường Ngữ đã gửi cho hắn, do dự một lúc mới ấn mở.
Tên nhóc ấu trĩ: Thời điểm tôi mở mắt ra nhìn thấy ánh sáng, tôi liền biết cậu đã tỉnh.
Bởi vì, cậu là ánh sáng của tôi.
Chào buổi sáng, ánh sáng của tôi.
Tay cầm điện thoại của Băng Mật run rẩy, nhưng mà so sánh thì phản ứng này cũng không lớn như ngày hôm qua.
Dù gì cũng đã là lần thứ hai, hắn có chuẩn bị tâm lý.
Màn hình điện thoại tối đi.
Hắn nhìn bản thân phản chiếu trên điện thoại.
Hôm nay Đường Ngữ vừa đưa bữa sáng cho hắn, vừa gửi tin nhắn chào buổi sáng, rốt cuộc là cậu ta muốn làm gì?
Nếu mà nói cậu ta chỉnh người có chuẩn bị, vậy thì chuẩn bị từ hôm qua đến nay, chuẩn bị lâu như vậy cũng phải ra chiêu chứ?
Hay là nói...!
Băng Mật nghiêng đầu nhìn về hướng Đường Ngữ, thấy cậu chột dạ mà quay đầu đi.
Hay là nói...!cậu ta đổi chiến thuật? Chuẩn bị dùng cách này để tra tấn hắn? Đúng là rất tra tấn người mà.
Lúc trước, Đường Ngữ làm gì cũng rất trực tiếp, vậy mà bây giờ, cậu ta làm gì cũng giống như đang treo trái tim của hắn lên.
Từ hôm qua đến bây giờ, trái tim đang treo kia vẫn chưa được thả xuống.
Đường Ngữ bị ánh mắt của Băng Mật làm cho dựng lông, rốt cuộc không ngồi yên được nữa bèn kẹp cổ Nòng Nọc: "Cháu trai, đi "đổ ra vạn lý" với bố đi!"
"Không đi, mày là hotboy rởm ba phút, thận của tao còn tốt lắm." Nòng Nọc ném cái móng vuốt của cậu ra.
"Không đi thì tuyệt giao." Đường Ngữ đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua.
"Tuyệt giao thì tuyệt giao." Nòng Nọc thuận miệng trả lời.
Hai người sảng khoái mà tuyệt giao, các bạn học trong lớp thấy nhiều rồi nên cũng không lạ, bởi vì hai người bọn họ một tuần tuyệt giao ít nhất mười lần, nhưng mà sau đó không lâu lại cùng nhau lêu lổng.
Hai người quả không hổ danh tình huynh đệ plastic của lớp Bảy.
Đường Ngữ đành phải đi một mình, tuy rằng bây giờ cậu chẳng buồn tiểu chút nào, nhưng bởi vì để tránh bị xấu hổ nên cậu vẫn đi.
520:【Đường Ngữ bé nhỏ, tốc độ thổi rắm cầu vồng của cậu quá chậm, sau này phải nhanh hơn mới được nha~】
Đường Ngữ:【Chuyện gì cũng cần có thời gian.】
Cái câu rắm cầu vồng cuối cùng "chào buổi sáng, ánh sáng của tôi" là bị 520 mạnh mẽ nhét thêm vào, cậu cảm thấy câu đó là xấu hổ nhất.
Giờ toán của lão Mã vẫn là sửa bài kiểm tra.
Đường Ngữ thích xoay bút trong giờ học, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Trên bục giảng, lão mã nói hăng say, dưới bục giảng, Đường Ngữ xoay bút hăng hái.
Nhiều năm như vậy, kỹ thuật xoay bút của cậu càng ngày càng ngưu bức*.
*Ngưu bức hay còn gọi tắt là Ngưu B là một từ rất hay gặp trong các truyện ngôn tình cổ đại trung quốc, chỉ những hán tử thô lỗ, dùng cơ bắp để nói chuyện hay nói đúng hơn là dùng sức mạnh cơ thể để áp bức người khác, ngưu ở đây chính là con trâu, ý nói khoẻ như trâu & có phần ngu như trâu, bức là áp bức người khác.
Khác với kiểu trang bức là có thể không có sức mạnh cơ bắp nhưng lại có tiền, có quyền thế, địa vị và dùng điều đó để áp bức người khác thì ngưu bức là loại người chỉ thích dùng nắm đấm để giải quyết sự việc hay theo cách gọi của trẻ trâu Việt Nam thì chính là trâu bò.
Nói chung ngưu bức chỉ sự lợi hại, mạnh mẽ mang ý bất nhã.
Hồi trước có người đăng video cậu xoay bút lên diễn đàn của trường, mọi người được "chiêm ngưỡng" kỹ thuật xoay bút của hotboy lớp Bảy, học sinh trong trường xưng cậu là "Đại hiệp xoay bút." Nhưng mà đăng trên diễn đàn không được một ngày, Đường Ngữ đã bị lão Mã kéo đến văn phòng để phê bình giáo dục.
Điều khó chịu nhất là, chuyện mất mặt như vậy lại bị Băng Mật nhìn thấy.
Hắn đến văn phòng đưa sách bài tập toán, cố ý chậm rì rì.
Đường Ngữ cảm thấy Băng Mật chắc chắn là muốn nhìn cậu bị mắng nhiều hơn một lát.
Lúc này, tâm trạng đại hiệp xoay bút rất nặng nề, muốn biết trong lòng Băng Mật nghĩ thế nào.
Cậu lấy kẹo sữa ở trong cặp ra, lột vỏ quăng vào miệng.
Bùi Cẩn nhìn thấy, Đường Ngữ đưa cho cậu ta một viên, ý muốn gây án thì phải có đôi.
Có lẽ là mùi kẹo sữa hơi nồng, lan đến mũi chó của Nòng Nọc ở phía trước.
Nòng Nọc duỗi tay ra đằng sau, ý bảo cho cậu ta một viên.
Đường Ngữ đặt một viên kẹo vào tay Nòng Nọc, thế là ba người cùng nhau ăn dưới mí mắt của lão Mã.
"Rầm!" Bục giảng bị vỗ một cái, dọa các bạn học sợ tới mức không biết phải làm sao.
Chỉ thấy lão Mã chỉ vào đám Đường Ngữ ở đằng sau, giống như tướng quân điểm binh: "Đứng lên cho tôi!"
Nhất thời, biểu tình trên mặt Đường Ngữ tan vỡ.
Sau đó, cậu đứng lên với vẻ mặt ngơ ngác, ghế dựa bị đẩy ra đằng sau phát ra âm thanh.
Đường Ngữ không tin mình ăn kẹo nên bị phạt, bởi vì cậu cảm thấy kỹ thuật của mình rất tốt, chưa từng có lịch sử phạm tội.
Mọi người ai cũng nhìn Đường Ngữ, trong đó có Băng Mật.
Lão Mã: "Nhả kẹo ra!"
Thật sự bị phát hiện?!
Đường Ngữ: "......"
Bạn học trong lớp bắt đầu cười hí hí, nòng nọc với Bùi Cẩn sợ tới mức không nhúc nhích nổi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nom y hệt cương thi.
Đường Ngữ liếc hai người kia một cái, miệng chưa nói gì nhưng trong lòng có một vạn câu đmm chạy qua.
Tại sao cậu lại là người bị gọi??? Rõ ràng là kỹ thuật gây án của cậu thành thạo hơn mà.
Đường Ngữ cứng đờ mà xoay người, đi đến thùng rác ở góc phòng học, cúi đầu nhả kẹo sữa ra.
Lúc xoay người lại, Đường Ngữ liếc thấy ánh mắt của Băng Mật.
Đờ mờ, thật mất cmn mặt.
Nhưng ngay sau đó, Băng Mật thu ánh mắt lại, tai Đường Ngữ hơi nóng lên.
Lão Mã nhìn Đường Ngữ quay về chỗ ngồi: "Đúng là quen thói, thực sự nghĩ rằng tôi không nhìn thấy trò ăn kẹo à?"
"Mắt thầy tinh quá, chẳng có gì lọt qua được pháp nhãn của thầy hết." Đường Ngữ không nhịn được lại tiếp lời.
Thật ra ở trong lòng lại là: Tinh mắt mới là lạ, sao lại không nhìn thấy còn hai đứa nữa cũng ăn kẹo??
Lão Mã nghe thấy ba chữ "mắt tinh quá", ngay lập tức bật công tắc phun lửa giận, vỗ lên bàn một cái "rầm".
Ông cảm thấy tên nhóc thối Đường Ngữ này đang mỉa mai ông chuyện chụp ảnh ngày hôm qua.
Chiều hôm qua sau khi tan học, các giáo viên đều đến giảng đường ở lầu bảy để họp.
Tâm trạng Mã Quân Đức khá tốt, nghe thấy các đồng nghiệp nói về mấy bức ảnh trên vòng bạn bè của ông.
Vốn tưởng rằng toàn khen ngợi Băng Mật, kết quả lại là nói về Đường Ngữ.
Cẩn thận nghe một chút, hóa ra là nói về Đường Ngữ làm mặt quỷ rất khôi hài.
Sắc mặt của ông ngay lập tức không tốt, tại sao ông lại không nhìn thấy Đường Ngữ làm mặt quỷ? Vì thế nên ông lập tức móc điện thoại ra nhìn, quả nhiên là nhãi con Đường Ngữ này cố ý làm mặt xấu.
Vốn dĩ đăng lên vòng bạn bè là để khoe cờ thưởng của Băng Mật, nhưng cuối cùng các giáo viên lại đi cười chuyện Đường Ngữ.
Đây là Đường Ngữ bị mất mặt sao?
Đây là Mã Quân Đức ông bị mất mặt có được không!
Tức chết ông.
Ông dạy học nhiều năm như vậy, thật vất vả mới dạy được đứa trẻ cấp bậc học thần như Băng Mật, sao lại không khoe khoang một chút, đây là bản năng của giáo viên.
Bạn học trong lớp thấy lão Mã tức đến chịu không được, Đường Ngữ lúc này mới biết giả vờ ngoan ngoãn.
Nhưng mà lão Mã vẫn không chút lưu tình: "Chép phạt các công thức đã học hôm nay 30 lần, đưa cho đại biểu môn Toán xem xong mới được về nhà!"
Đường Ngữ: "?!"
Đại biểu môn Toán là ai?
Là Băng Mật.
Dường như Đường Ngữ hiểu được nguyên nhân lão Mã tức giận.
Nòng Nọc xoay người cắm thêm cho cậu một con dao: "Hôm qua ông mày nói rồi đó, chịu thua Băng Mật đi, cậu ta sẽ không làm khó mày nữa."
Đường Ngữ muốn khóc.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngân Hà: Sau này còn phải chịu thua nhiều chỗ lắm.
Cậu bé cầm cờ: Tôi rất chờ mong.
- --
*Khoai Tây xàm xí: Hoàng Thượng nó lại bỏ tui ra Hà Nội rồi các bác ợ, buồn nẫu ruột luôn.
Mà dạo này tôi bị lười ý, cứ muốn đi đọc đam, xong bị thồn cẩu lương, rồi lại quay qua đây đợi ngày bị thồn cẩu lương.
Thiệt nà đau khổ huhuhuhu.
Tôi muốn edit đoạn iu đương gà bông các thứ cơ, hoặc học đại học cũng được.
Mà cái đoạn trên chỗ ăn cá voi, tui bị ngu tiếng trung mọi người ạ, ngồi tra ra hết buổi tối;;-;; Cầu an ủi;;-;; Hoàng Thượng bỏ tui mà đi rồi;;-;;
Hoàng Thượng: Bỏ bỏ cái đầu nhà ngươi á Khoai, dù có ở Sài Gòn thì tao với mày có gặp nhau đâu, nhà thì xa vcl.
Nói như thể trẫm ra đi rồi á, khi quân phạm thượnggggg
05/07/2020
Hết chương 7..