XÂM LẤN - CUNG TÂM VĂN

Lâm Uyển đứng dưới giá hành hình, ngẩng đầu lên nhìn lính gác bị trói trên ấy.

Người nọ gục đầu xuống, mặt bê bết máu, tay bị trói chặt trên đầu, mũi chân không chạm đất. Mặt trời nóng bỏng treo cao trên giá hành hình khiến anh trông càng thảm hại hơn, gần như sắp biến thành miếng giẻ lau treo trên giá sắt.

Lâm Uyển chợt nhớ tới tên của lính gác này, nghe hơi lạ. Anh họ Nghê, tên chỉ có một chữ Tễ.

Nghê Tễ, đúng, chính là cái tên này.

Lúc này trông Nghê Tễ chẳng giống trước kia chút nào.

Lâm Uyển còn nhớ nhiều năm về trước, người lính gác này mặc bộ đồng phục lính đặc chủng của Học viện lính gác cùng một khuôn mặt sạch sẽ.

Bộ quần áo đen thít chặt lấy cơ thể vạm vỡ, eo thon chân dài của anh.

Đôi bốt quân đội giẫm lên tuyết đọng khiến tuyết bắn đầy trời.

Thuở ấy, người lính gác trẻ tuổi kia giống hệt một thanh dao sắc bén luôn chĩa mũi nhọn ra ngoài không chút kiêng dè.

Bây giờ, nếu không có tiếng sóng biển độc đáo này thì Lâm Uyển hoàn toàn không thể liên hệ hai người này với nhau.

Chẳng hiểu vì sao mà tiếng sóng biển này lại khiến Lâm Uyển thấy rất đỗi thân quen. Mỗi lần nghe thấy âm thanh này, đám xúc tu đều vô cùng kích động. Từng chiếc cuộn lại, dựng thẳng đứng, giương giác hút nhỏ lên hầm hè, hăng hái muốn xông đến tìm tòi khám phá.

Lúc Lâm Uyển xuất hiện ở pháp trường, đám lính gác đang vây xem dưới màn hình vô cùng ngạc nhiên.

Bọn họ nhao nhao nhường đường cho cô, tò mò quan sát, khe khẽ thảo luận một cách phấn khích, hò bạn kéo bè tới tụ tập mỗi lúc một nhiều.

Ai cũng không ngờ cấp trên lại phái một hướng đạo tới nhận nhiệm vụ thẩm vấn.

Dù chuyện thẩm vấn rất phổ biến trong doanh trại nhưng việc hướng đạo xuất hiện lại rất hiếm thấy.

Trên giá hành hình, Nghê Tễ nghe tiếng xôn xao tứ phía thì mở mắt ra. Anh nhìn thấy một cô gái trẻ tách khỏi đám đông, đi về phía mình.

Đó là một hướng đạo mặc váy màu ngà, vóc dáng mảnh khảnh, mặt mũi xinh đẹp theo kiểu hiền hòa, bước đi tha thướt trông chẳng hề đáng sợ.

Nhưng khi nhìn thấy cô, ngay từ ánh mắt đầu tiên, lòng Nghê Tễ đã chùng xuống.

Sao lại là người này kia chứ?

Thật ra Nghê Tễ không quá sợ mấy kẻ đó phái hướng đạo tới.

Hồi thiếu niên, ở đô thành đế quốc, anh từng gặp rất nhiều hướng đạo trong toà Tháp Trắng. Đám hướng đạo ấy được chăm sóc cẩn thận trong Tháp Trắng, mặc quần áo xinh đẹp, rất coi trọng cuộc sống an nhàn, xa hoa lãng phí, kẻ nào kẻ nấy đều yếu ớt như đoá hoa trồng trong nhà kính.

Dù hướng đạo vừa sinh ra đã có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ đủ sức ảnh hưởng đến lính gác thì anh vẫn chưa từng cho rằng những kẻ lớn lên trong môi trường như vậy có thể dễ dàng cạy mở lá chắn, xâm lấn thế giới tinh thần của mình.

Ngay cả khi anh đã bị tra tấn nhiều ngày liền, ngay cả khi anh kiệt quệ đuối sức.

Nhưng thủ đoạn của đám quân hậu cần này rất bẩn thỉu.

Anh từng trông thấy một lính gác bị tra tấn đến suy sụp tinh thần, người ấy vốn là một chàng trai cường tráng cứng như thép.

Chúng thường tra tấn thể xác bạn trước để mài mòn ý chí. Khi đã ngược đãi bạn đến mức kiệt quệ, chúng sẽ dùng một cách thức nhục nhã phá hủy tinh thần bạn.

Không ngờ chúng lại phái cô gái kia tới.

Nói trắng ra thì nếu có hướng đạo nào của Tháp Trắng làm anh phải dè chừng thì anh sẽ nói là cô bé anh từng gặp nhiều năm về trước.

Năm ấy, cô bé vẫn còn bé xíu kia đã có được sức mạnh tinh thần mạnh mẽ đến mức ngay chính anh cũng kinh hãi.

Ấy thế mà giờ người tới lại là cô, mà vì chấp hành mệnh lệnh nên năm xưa anh đã làm mếch lòng cô triệt để.

Nghê Tễ thoáng cười khổ, nếm vị máu tươi trào khỏi bờ môi khô khốc.

Tự dưng anh thấy khát khô cổ.

Những kẻ đó đã treo anh ở đây suốt bốn năm ngày mà chưa cho anh uống lấy một ngụm nước.

Cổ họng anh khô như muốn bốc cháy.

Chẳng lẽ lại thất bại hay sao? Dù bước đầu tiên trong kế hoạch cũng không thực hiện được sao?

Nghê Tễ cảm thấy mặt trời trên đầu quá chói lóa, anh đã dang nắng đến mức bắt đầu mất ý thức.

Rõ ràng bao nhiêu người đã chết, bao nhiêu máu đã đổ, thế mà thần số phận lại chẳng chịu bố thí cho anh một tia may mắn nào.

Anh nên sớm hiểu rằng mấy thứ như may mắn sẽ chỉ mỉm cười với những kẻ sống trên đỉnh Tháp Trắng.

Giá mà được uống một ngụm nước thì tốt biết mấy!

Anh biết lúc này mình không nên mơ mộng hão huyền như thế.

Nhưng nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể anh đang gào thét rằng nó khát cháy. Anh càng cấm mình nghĩ về nó thì lại càng không kìm được mà lặp đi lặp lại ý niệm ấy trong đầu.

Dù chỉ cho mình một ngụm nước thôi cũng được, anh nghĩ.

Nếu ngay lúc này có thể uống được một ngụm nước, có lẽ anh sẽ chịu đựng nổi.

Sĩ quan phụ trách việc thẩm vấn thấy Lâm Uyển đến thì lấy làm mừng rỡ. Hướng đạo tham gia đồng nghĩa với việc nhiệm vụ hắn luôn không hoàn thành sẽ có hy vọng báo cáo thành quả với cấp trên.

Hắn ân cần bưng trà rót nước cho Lâm Uyển, bê một cái ghế dựa thoải mái đến, chọn một cây roi thô nhất trên bàn dụng cụ tra tấn, hào hứng siết chặt trong tay.

“Cô cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi, để tôi đánh nó một trận nên thân trước đã, sau đó cô vào việc sẽ thuận tay hơn.”

Hướng đạo kia nhận ly trà hắn đưa, ung dung uống một hớp rồi đưa bàn tay nhỏ trắng như tuyết lên chặn trước mắt hắn, lạnh lùng xua hắn ra sau với giọng điệu không chút nể nang.

- Khỏi, anh lui ra đi.

Gã sĩ quan thẩm vấn này có cấp bậc thấp, lại đang cậy nhờ Lâm Uyển nên dù tức lắm vẫn không dám ho he gì, cố nén cơn giận vào bụng mà lui xuống.

Song hắn nghĩ bụng: Bà trẻ này ngông thật đấy! Cục xương cứng này chẳng dễ gặm đâu, tôi sẽ chống mắt lên xem cô có làm nổi không.

Ở sảnh làm việc trên tầng hai, đám sĩ quan hành chính và Roy đều xoay ghế dựa hướng ra phía cửa sổ để hóng xem diễn biến.

- Tiểu Uyển vẫn còn trẻ mà đã đạt thành tích rất cao trong các kỳ thi ở Học viện, xem ra cô ta rất xuất sắc.

Sĩ quan hành chính Ngô lật hồ sơ của Lâm Uyển ra xem rồi vui vẻ buông một câu nhận xét.

Roy nghĩ bụng: Do bà không biết đấy thôi! Cô bé kia chỉ có một môn đạt điểm cao chót vót, còn những môn khác toàn lê lết qua cửa. Cô bé ấy đúng là một kẻ lập dị, nhưng những kẻ xin vào tổ nghiên cứu đặc biệt làm gì có ai bình thường đâu.

Tất nhiên ông ta sẽ không nói điều này cho bộ phận hành chính biết.

Roy vươn cổ ra cửa sổ nhìn xuống dưới, chẳng biết Lâm Uyển có làm được không nữa?

Tất cả mọi người đều nín thở chờ xem hướng đạo mới tới sẽ dùng thủ đoạn gì để hành hạ tên tù nhân ngoan cố kia.

Bọn họ muốn xem gã đàn ông dù bị tra tấn cũng không chịu thua kia liệu có suy sụp tinh thần trước hướng đạo yếu đuối rồi mở miệng nhận tội hay không.

Họ thấy hướng đạo giơ tay lên...

Dùng những ngón tay thuôn dài trắng muốt giữ chặt cằm gã lính gác trên giá tra tấn...

Ép gã phải ngẩng mặt lên.

Sau đó, cô dùng tay kia cầm lấy ly nước đút cho gã lính gác trước mặt bàn dân thiên hạ như thể ấy là một chuyện hết sức bình thường, không có vấn đề gì cả.

- Cô, cô ta đang làm gì thế?

Sĩ quan hành chính Ngô giật mình thiếu điều nhảy dựng lên, bà ta chỉ ra ngoài cửa sổ rồi hỏi Roy.

Roy ngồi bên cạnh bà ta khoan thai vắt tréo chân, liếc bà ta một cái với ánh mắt thiếu kiên nhẫn như nhìn đứa thiểu năng.

Như thể đang nói việc ấy vốn nên thế, chỉ có bọn hành chính ngu ngốc chưa trải sự đời mới sợ bóng sợ gió.

Sĩ quan hành chính Ngô không muốn bị mất mặt trước một người cùng cấp với mình như Roy nên cố kiềm chế không nói gì cả, run run vai, cố gắng ngồi yên.

Không phải chuyện to tát gì cả, cứ theo dõi tiếp đi. Bà ta nhủ lòng thế.

Biết đâu đây là phương cách đặc biệt gì đó thật thì sao. Dù sao những kẻ muốn gia nhập tổ nghiên cứu đặc biệt đều là quái thai còn gì. Cái tổ ấy trời không ưa đất chẳng mừng, không có lấy một người phụ trách chính thức nên chứa chấp toàn lũ quái thai.

Ôi! Vẫn không tài nào hình dung nổi!

Bà ta lén nhìn Roy, thấy Roy đang vắt chân ngồi vênh váo, trưng vẻ mặt ta đây không việc gì phải giải thích ra.

Nhưng bà ta đâu biết rằng trong thâm tâm, Roy cũng chẳng hiểu mô tê gì.

Cô bé này đang làm gì thế?

Ông ta không biết, nhưng ông ta chẳng buồn quan tâm vì cô bé này là người phe mình, còn cái nhiệm vụ ngu ngốc bên Cục quản lý quân nhân có hoàn thành hay không đâu phải điều ông ta cần lo chứ.

Lâm Uyển bóp cằm gã kia rồi rót cạn một ly nước đầy cho hắn.

Cô nhìn anh uống sạch giọt cuối cùng trong ly nước, hé mở đôi môi nứt nẻ, hổn hển thở hắt ra vài hơi.

ống nước trong tay cô xong, anh bèn quay ngoắt đầu hòng thoát khỏi sự khống chế của cô rồi ngước lên nhìn cô.

Khuôn mặt anh bê bết máu, mái tóc đen dơ dáy rủ xuống trước mí mắt trông thảm hại không tả nổi.

Nhưng khi anh ngước mắt lên thì ánh mắt sau làn tóc bẩn thỉu vẫn trông giống hệt chàng trai trẻ trong đêm tuyết năm nào.

Đầy lạnh lùng ngạo mạn, hung hãn không chịu khuất phục, hệt như một con dao sắc lẹm phản chiếu màu tuyết.

Lâm Uyển chà đầu ngón tay vào nhau để làm sạch vết máu dính trên tay.

Sau đó, cô xòe bàn tay ra, che kín mắt lính gác, ấn trọn bàn tay lên trán anh.

...

Lâm Uyển nhận ra mình vừa sa vào một vùng biển mênh mông với vô tận nước biển, xa xa là màu xanh ngọc, gần hơn thì biêng biếc xanh.

Cô lập tức gieo người xuống biển không chút do dự.

Có sóng vỗ bên người cô, và ánh mặt rọi xuống biển, dát vàng cho từng bọt sóng li ti.

Lặn xuống vùng biển này như vùi mình vào một khối phỉ thủy trong suốt khổng lồ, đẹp tuyệt vời như cảnh chiêm bao.

Một vẻ đẹp bất tận và thần bí khiến người ta sinh lòng sợ hãi.

Hóa ra đây là lá chắn tinh thần của Nghê Tễ, không ngờ lá chắn tinh thần của anh lại là một vùng biển.

Mọi lính gác đều có bức tranh tinh thần riêng của mình, nơi ấy vừa yếu ớt vừa riêng tư.

Nó cụ thể hóa tâm trạng và cảm xúc của họ, đồng thời cất giữ những ký ức thầm kín mà họ không muốn để ai biết.

Bởi vậy, họ luôn xây một bức tường cao che chở vườn hoa bí mật nhất nơi đáy lòng mình.

Lá chắn tinh thần chính là bức tường kiên cố mà mỗi lính gác dùng để bảo vệ bức tranh tinh thần của mình.

Lâm Uyển đã thấy rất nhiều lá chắn tinh thần của lính gác.

Hầu hết chúng đều được cụ thể hóa thành thứ gì đó kiên cố và có giới hạn, ví như bức tường bằng sắt, bằng đá hay những bụi gai nhọn.

Đây là lần đầu tiên cô thấy lá chắn tinh thần là một vùng biển vô cùng vô tận.

Nước biển là thứ dịu êm nhất, nhưng cũng là thứ dữ dội mạnh mẽ nhất.


Lâm Uyển nghĩ nếu không phải cô thì có lẽ không có một hướng đạo nào khác dám bất chấp tất cả mà nhảy xuống vùng biển sâu như thế này.

Cô liên tục lặn sâu xuống biển, đến khi ánh mặt trời rọi xuống biển đã yếu đi rất nhiều, biến thành những sợi chỉ vàng bám trên người cô.

Nước biển đang bủa vây cô thoạt trông rất dịu êm và hiền hòa, không có bất cứ phản ứng tiêu cực nào với sự xâm lấn của Lâm Uyển.

Trông giống hệt một vùng biển thật.

Nhưng Lâm Uyển biết đây là thế giới tinh thần của Nghê Tễ nên sóng thần hay lốc xoáy sẽ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào hòng tấn công kẻ xâm lấn không chút kiêng dè.

Thế nhưng cô không hề thấy sợ hãi mà bình tĩnh chờ đợi thời khắc giao chiến đến.

Cô cứ thế bơi một mạch xuống đáy biển.

Những lớp váy bồng bềnh trôi nổi phía sau khi cô lặn xuống. Ở dưới biển, cô hành động tự nhiên y như một loài sinh vật đã quen sống dưới đáy biển sâu.

Nhác có vài bóng dáng khổng lồ dập dềnh như rong biển thò ra từ tà váy cô, vui vẻ vươn khắp bốn phương tám hướng.

Lâm Uyển tự thấy tâm trạng mình không tồi chút nào, rõ ràng đang làm một chuyện nguy hiểm nhưng cô lại thấy vui sướng.

Lâu lắm rồi cô mới xúc động như vậy.

Lúc này, cô sực nhớ Giang Dương Sóc toàn chê cô bị thiếu hụt cảm xúc, không giống một hướng đạo bình thường.

Thật ra suốt mấy năm qua, cô luôn cố gắng trông giống một người bình thường, cố gắng giữ dáng vẻ mà một hướng đạo bình thường nên có, cố gắng sống một cuộc đời bình thường mà mọi người cho rằng nên như thế.

Nhưng mọi cố gắng đều vô ích.

Đáy biển rất yên ắng, yên ắng đến mức khiến cô thấy thoải mái. Từ chốn thăm thẳm đằng xa vọng lại tiếng rền hư ảo và xa xăm như tiếng kêu của một loài cá voi hay cá lớn nào đó, hoặc cũng có thể một loài sinh vật biển cổ xưa, thúc giục cô hãy bơi về hướng ấy.

Lâm Uyển đã nhìn rõ đáy biển, cũng thấy cả khu vườn ẩn sâu dưới lòng đáy biển.

Nơi ấy có rong biển mềm mại và san hô xinh đẹp. Chúng giống như một khu rừng khổng lồ, cứ lay mãi theo nhịp sóng như đang hô hấp. Đám cá nhỏ hò bạn kéo bè bơi xuyên qua chúng, còn đám ốc sò đáng yêu thì đang phơi mình trên bờ cát.

Những rạn san hô khổng lồ cao có thấp có nằm rải rác khắp nơi, lấp lánh đủ mọi màu sắc rực rỡ, nối nhau kéo dài mãi không nhìn thấy đâu là điểm cuối.

Thì ra nơi này là thế giới tinh thần của một người lính gác.

Phong phú đa dạng, thần bí nhu hòa, khiến người ta mê đắm.

Đám xúc tu nảy sinh ham muốn với nơi này trước cả Lâm Uyển. Cái nào trong số chúng cũng muốn vọt tới đáy biển, lăn bừa mấy vòng, phá hư thứ gì đó, sau đó bơi đi khám giá các rạn san hô.

Lâm Uyển cố gắng khống chế thôi thúc xấu xa ấy.

Hướng đạo hẳn nên dịu dàng và điềm tĩnh, luôn tràn đầy tình yêu thương và lòng trắc ẩn với những thứ đẹp đẽ.

Không nên giống như cô.

Lâm Uyển nghe tiếng cá voi kêu rõ mồn một vọng ra từ mớ rong biển khổng lồ.

Một con cá voi rất to xuất hiện trong khu rừng rong biển tối tăm.

Lưng con cá ấy đen như mực, bụng trắng muốt, cái đuôi to và mạnh mẽ, vây lưng hình lưỡi mác nhô cao trên lưng, bên dưới mỗi mắt đều có một đốm trắng.

Đó là một con cá voi sát thủ - loài mãnh thú dưới lòng biển sâu

Rắn chắc, mạnh mẽ, có kích thước khổng lồ, quả xứng danh thợ săn khét tiếng của đại dương.

Đây là thể tinh thần của tù nhân kia. Sức mạnh tinh thần của lính gác luôn được cụ thể hoá thành một loài động vật, và của anh cũng thế.

Lâm Uyển không ngờ suốt cả quá trình, người lính gác này không hề ngăn cản cô, để mặc cô tiến quân thần tốc tới tận đây. Hóa ra anh muốn giao đấu với cô ở khu vực rìa thế giới tinh thần.

Đúng là đồ điên, Lâm Uyển nghĩ bụng.

Một gã ngông quá sức tự tin về sức mạnh của bản thân đến độ dám thử liếm máu trên lưỡi dao.

Đột nhiên cô thấy hơi phấn khích, bất giác muốn cắn móng tay.

Dưới đáy lòng, lớp vỏ dày mà cô dày công vun đắp bỗng nứt toác ra một khe hở. Một mầm non nhòn nhọn nẩy lên ngay, nhưng nhanh chóng bị Lâm Uyển đưa tay ấn xuống.

Hướng đạo không nên như thế, hướng đạo hẳn nên điềm tĩnh một chút, hướng đạo không nên phấn khích vì chiến đấu.

Trận chiến bắt đầu trong tích tắc.

Một xúc tu thô to khổng lồ thình lình chọc thủng lớp đất dưới đáy biển để chui lên, quấn chặt lấy đuôi con cá voi sát thủ ngay lập tức.

Giác hút trên xúc tu hít chặt lấy làn da bóng loáng của cá voi sát thủ, kéo tuột nó xuống khe sâu dưới đáy biển.

Một xúc tu khác men theo đuôi cá lẹ làng bò lên trên khóa cứng vây lưng và phần bụng trơn bóng, rồi tiếp tục trườn tiếp lên.

Bất thình lình, xúc tu ấy bị một bàn tay mạnh mẽ khỏe khoắn nắm lấy. Đó là tay của đàn ông, trên cổ tay vẫn còn hiện rõ màu xanh tím của vết bầm, ấy thế mà vẫn cứng rắn hệt như chiếc kìm sắt siết lấy cái xúc tu trơn trượt bóng loáng kia.

Sau đó dí sát con dao bén ngót vào da xúc tu.

Rừng rong biển thôi khuấy động, nước biển đang đục ngầu từ từ trong lại.

Đủ để nhìn rõ mọi thứ.

Phần đuôi màu đen của con cá voi sát thủ kia đang bị một xúc tu to quấn lấy, nửa người trên của nó đã biến thành một người đàn ông, lộ ra khuôn mặt chàng lính gác Lâm Uyển từng gặp. Anh vươn cánh tay săn chắc ra túm lấy xúc tu rồi dùng một con dao sắc ghìm chặt nó.

Dòng nước cuồn cuộn tuôn khắp bốn phía, đám cây cỏ và san hô bị xúc tu quật nát trong trận chiến hóa thành bọt biển chứa ký ức trôi nổi khắp nơi

Có thể thấy lác đác khuôn mặt non nớt của lính gác trong những bọt ký ức ấy.

Lúc thì cười, lúc thì cạn ly với đồng đội, lúc thì chiến đấu ngoài sa trường.

Nơi này vốn là thế giới được xây bằng ký ức của anh. Mỗi một thứ bị phá hoại nghiêm trọng đều khiến tinh thần lính gác gặp bất ổn và đau đớn.

Nhưng giờ phút này, chàng lính gác nửa người nửa cá lại bình tĩnh đứng giữa đám bọt biển đang trôi tứ tán, im lặng đối đầu với Lâm Uyển.

Anh dùng một tay giữ xúc tu, còn tay kia cầm con dao sắc, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay căng cứng hết sức. Chẳng ai nghi ngờ việc anh hoàn toàn có đủ khả năng chém đứt nguyên xúc tu chỉ với một nhát dao.

- Sẽ đau đấy.

Anh nhìn chằm chằm Lâm Uyển cảnh cáo:

- Bị thương trong thế giới tinh thần sẽ khó chịu hơn ngoài thực tế nhiều.

Nơi này là biển tinh thần của anh, chỉ cần anh nghĩ mình có dao thì anh sẽ có dao. Chỉ cần anh nghĩ con dao ấy có sức sát thương thì nó sẽ đủ sức chặt đứt xúc tu tinh thần của Lâm Uyển.

Cảm giác khi con dao sắc kia chạm vào da thịt hiện rõ mồn một trong đầu Lâm Uyển, cùng với đó là chút đau nhói.

Một cảm giác na ná như đêm tuyết năm ấy.

Nguy hiểm trí mạng, khiến máu cô sục sôi.

Hướng đạo bình thường không nên như vậy, hướng đạo hẳn nên...

Hẳn nên cái máu lìn.

Dịu dàng điềm tĩnh cái máu lìn.

Lâm Uyển tự nhủ với bản thân mình: Rõ ràng mình thích điều đó, rõ ràng sâu trong thâm tâm, mình khao khát điều đó.

Mình không thích chờ đợi một cách dịu dàng điềm tĩnh, mà thích tấn công, thích chủ động phá hủy, thích kiểm soát mọi thứ.

Mình thích mặc sức làm những việc mà “hướng đạo không nên làm”.

Bởi vốn dĩ mình không phải là một hướng đạo bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi