XANH XANH MÀU ÁO CHÀNG


Rất nhanh sau đấy hai người đã báo rõ danh tính rồi đi vào Khưu gia, nhưng Khưu Ngọc Khiết sớm đã rơm rớm nước mắt, chỉ biết khóc chứ không nói gì.
Triển Chiêu hạ giọng nói: “Cảnh ngộ của cô nương ta rất thông cảm, nhưng lời chứng của cô nương liên quan đến sự trong sạch của một người khác, xin cô nương hãy theo Triển Chiêu đến nhận diện một người.”
Khưu Ngọc Khiết dường như hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, vẫn cứ khóc thút thít.

Triển Chiêu bất lực chỉ còn biết nhìn sang Đinh Nguyệt Hoa.

Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi hạ giọng nói: “Thật mừng khi vị hôn phu của cô đã hủy hôn, ta thấy gã chẳng phải loại người tốt lành gì!”
Triển Chiêu vội vàng ra hiệu cho cô ngừng nói, Đinh Nguyệt Hoa lè lưỡi: “Ta có nói dối đâu!”
Đây đúng là lời nói thật, nhưng đôi lúc lời nói thật cũng cần lựa chọn thời điểm thích hợp mới có thể nói ra.

Triển Chiêu thở dài, lại thấy Khưu Ngọc Khiết đang khóc lóc kia bỗng nhiên ngừng khóc và đứng dậy: “Các người ra ngoài đi, để tôi yên.”
Đinh Nguyệt Hoa kích động, lập tức bước lên: “Cô muốn sao đây? Chẳng phải chỉ là một gã đàn ông tồi thôi ư, có đáng gì chứ, gã thấy ghê tởm cô, cô còn chưa thấy ghê tởm gã sao hả!”
Khưu Ngọc Khiết bỗng dưng mất khống chế, cô gào lên: “Các người còn muốn gì ở tôi? Tôi bị người ta từ hôn, đời này còn mặt mũi nào gặp người khác, chỉ khi tôi chết mới chứng minh được sự trong sạch của tôi!” Nói rồi cô đẩy mạnh Đinh Nguyệt Hoa ra, lao đầu vào tường.
Đinh Nguyệt Hoa trở tay không kịp bị cô đẩy sang một bên, chỉ thấy bóng xanh di chuyển, ai đó đã đứng chắn giữa Khưu Ngọc Khiết với bức tường, vững vàng đón lấy cú va đập ấy và đỡ Khưu Ngọc Khiết lại.
Đinh Nguyệt Hoa cả kinh: “Triển Chiêu!” Triển Chiêu bị thương vẫn chưa khỏi, vừa rồi vì để Khưu Ngọc Khiết không bị thương hắn chắc chắn đã không dùng bất kỳ công lực nào, chỉ dùng mỗi cơ thể chịu lực va chạm.
“Không, không sao!” Triển Chiêu khẽ ho một tiếng.

Đinh Nguyệt Hoa vội vàng chạy tới dìu hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn hơi tái nhợt.
Đinh Nguyệt Hoa bỗng tức giận, cô kéo cánh tay Khưu Ngọc Khiết: “Chẳng phải cô muốn chết sao? Thế để ta dẫn cô đi gặp một người chết cũng không dám chết kia!”

Đinh Nguyệt Hoa lôi Khưu Ngọc Khiết đi một mạch đến trạm dịch, đẩy cô tới trước giường của Vân Tiêu: “Cô nhìn người này đi!”
Khưu Ngọc Khiết vừa mới đưa mắt nhìn đã lập tức hét to: “Thả tôi ra, thả tôi ra, chính hắn, chính là hắn!”
Đinh Nguyệt Hoa kéo cô lại: “Khưu Ngọc Khiết, cô bình tĩnh chút đi, nhìn kỹ lại xem!”
Khưu Ngọc Khiết hơi khựng lại, lấy hết can đảm nhìn thêm lần nữa, dường như đã bình tĩnh hơn một chút: “Hắn… hắn… hình như…”
“Hắn nhìn giống kẻ đã bắt cóc cô, nhưng không phải hắn, có đúng không?” Triển Chiêu theo sau hạ giọng nói.
Khưu Ngọc Khiết có hơi bối rối lùi lại hai bước: “Tôi không biết, tôi thật sự không biết!”
“Cô nghĩ kỹ lại xem, kẻ bắt cô hôm đó có đặc điểm gì không?” Triển Chiêu vẫn tiếp tục tra hỏi.
Khưu Ngọc Khiết lắc đầu: “Các người làm ơn, tôi không biết gì cả, tôi không biết, các người buông tha cho tôi đi!”
Đinh Nguyệt Hoa đang định yêu cầu Khưu Ngọc Khiết nhìn kỹ lại lần nữa, bỗng ai đó nhào tới: “Ác tặc, đền mạng đi!” Là Chu Tử Khôn.
Triển Chiêu vội vàng muốn kéo y lại nhưng y đã nhào tới trước giường, túm lấy cánh tay của Vân Tiêu.

Đinh Nguyệt Hoa hớt hải qua giúp, chỉ nghe “xoạc” một tiếng, trong cơn phẫn nộ Chu Tử Khôn đã kéo rách tay áo Vân Tiêu, cánh tay gầy đét và xanh tím của Vân Tiêu cũng theo đó thòng xuống giường.
Khưu Ngọc Khiết nhìn chằm chằm vào cánh tay ấy, bỗng nhiên hét lên: “Không phải hắn, không phải hắn! Trên cổ tay tên kia có một con bướm!”
Không khí hỗn loạn trong phòng bỗng chốc yên tĩnh lại, Triển Chiêu nói: “Khưu cô nương, cô vừa nói gì?”
Khưu Ngọc Khiết nhìn cánh tay ấy không chớp mắt: “Không phải hắn, không phải người này.

Trên cổ tay tên ác tặc kia có một con bướm, tôi nhớ rất rõ.”
Đinh Nguyệt Hoa thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chứng minh được Vân Tiêu trong sạch rồi.


Cô bất giác nhìn sang Vân Tiêu, đột nhiên kinh hãi: “Vân Tiêu! Vân Tiêu! Vân Tiêu chưởng môn!” Khóe miệng của Vân Tiêu không biết từ khi nào đã mỉm cười, hắn trông rất thanh thản và yên bình, song nơi khóe mắt lại có một giọt nước mắt chảy dài.

Để đợi được thời khắc này, cái thời khắc có người phân biệt được hắn, trả lại hắn sự trong sạch, hắn đã kiên trì đủ lâu rồi.

Giờ đây, rốt cuộc hắn cũng có thể yên lòng ra đi.
Triển Chiêu nhẹ nhàng bước tới, cơ thể Vân Tiêu đã muốn lạnh ngắt.

Triển Chiêu thở dài, lấy chiếc chăn mỏng trên giường đắp cho Vân Tiêu, che đi khuôn mặt của người đàn ông đã chịu nhiều oan khuất ấy.

Rồi Triển Chiêu chậm rãi vén tà áo quỳ một gối xuống trước giường Vân Tiêu: “Vân Tiêu đại hiệp, oan khuất của ngài Triển Chiêu nhất định rửa sạch giúp ngài, ngài cứ yên tâm!”
Đêm đến, vầng trăng treo tít ở trên cao.

Trăng chứng kiến biết bao thăng trầm, sinh ly tử biệt, nhưng trăng chẳng nói một lời.

Những người ở dưới ánh sáng của nó ngày hôm qua có thể đêm nay đã không còn nhìn thấy được ánh sáng rực rỡ của nó nữa.
Đinh Nguyệt Hoa ngồi trên nóc nhà, ánh trăng phủ khắp người cô, cô vươn tay ra theo bản năng, ánh trăng như thể đã nằm trong lòng bàn tay cô, nhưng một khi nắm bàn tay lại, mãi là trống rỗng.
Ai đó chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng choàng chiếc áo đang cầm trong tay lên vai cô: “Sao còn chưa nghỉ ngơi?”
Đinh Nguyệt Hoa không có ngẩng đầu mà chỉ ôm mình chặt hơn, cảm thấy trong lòng rất buồn bã.


Mặc dù cô không hề quen biết gì Vân Tiêu nhưng sự đấu tranh trước lúc chết của hắn, ý chí không thể chết, không muốn chết của hắn làm cô thấy thương cảm vô cùng.
Người bên cạnh thở dài: “Đừng buồn, cuối cùng thì Vân Tiêu cũng chứng minh được mình vô tội, y có thể nhắm mắt được rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa gật đầu: “Ta hiểu, chỉ khi chúng ta bắt được hung thủ mới không phụ lòng Vân tiêu chưởng môn.” Cô chợt ngước mắt lên nhìn người đó: “Triển Chiêu, có phải ta rất vô dụng không? Nhưng mà ta thật sự rất thông cảm với Vân Tiêu chưởng môn, ta thấy buồn lắm!”
Triển Chiêu mỉm cười khoác lại áo giúp cô: “Ai bảo chứ, hôm nay Đinh đại tiểu thư rất lợi hại, không những trừng trị được tên tiểu nhân vô sỉ mà còn có thể khiến Khưu cô nương đến nhận diện người, lập công rất lớn! Triển mỗ lấy làm kính phục!”
Đinh Nguyệt Hoa lại không có tâm trạng cười, hạ giọng nói: “Ta biết hôm nay mình rất hung dữ, nhưng mà ta đúng là bị Khưu cô nương chọc giận thật đó.”
Triển Chiêu cười nói: “Cũng không dữ lắm, chỉ có hơi bất ngờ chút thôi, ta thật sự không nghĩ cô sẽ vì chuyện này mà tức giận đến như vậy.”
Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi: “Cảnh ngộ của cô ấy thật sự rất đáng thương, ta cũng hiểu được cô ấy bi phẫn tới mức nào, nhưng cô ấy chỉ vì lời nói của một tên cặn bã mà đau buồn như thế, chẳng hề bận tâm đến sự đau lòng của cha mẹ và người thân làm ta thật sự thấy rất giận.

Chưa hết, giờ cô ấy có đâm đầu vào tường chết trước mặt tên cặn bã đó đi nữa, liệu tên cặn bã đó có nói cô ấy trong sạch không? Dù nói thế nào chăng nữa, chết là chết, mình chết chỉ khiến người thân của mình đau lòng thôi, còn cái gã khốn nạn đó chẳng đau lòng gì đâu!”
Triển Chiêu hơi trầm mặc: “Nói thì nói vậy chứ miệng lưỡi người đời đáng sợ, e rằng đoạn đường sau này của Khưu cô nương sẽ rất khó đi!”
Đinh Nguyệt Hoa nghĩ ngợi, đoạn nói: “Huynh biết không? Hồi bé ta luôn ở biên ải với cha mẹ và huynh trưởng, lúc đó trong nhà có một anh trai chuyên quản ngựa, anh ấy trông vừa cao vừa to, huấn luyện ngựa cũng rất giỏi.

Cả nhà ta mến anh ấy lắm, cũng chính anh ấy đã dạy ta cưỡi ngựa.

Ngoài cưỡi ngựa giỏi ra anh ấy còn rất khéo tay, có thể bện cỏ thành những con mèo con thỏ.” Cô vừa nói vừa mỉm cười, giống như đang hồi tưởng lại khoảng thời gian tươi đẹp thời ấu thơ.
Triển Chiêu dường như cũng bị cuốn theo nụ cười của cô, hắn mỉm cười trìu mến: “Sau đó thế nào?”
Đinh Nguyệt Hoa thở dài: “Sau đó xảy ra chiến tranh, anh ấy đã ra chiến trường, rồi bị thương ở chân, hình như rất là nặng.

Ta nhớ lúc đó người lớn đều bảo chân anh không giữ được nữa, sợ là sau này đều phải nằm trên giường.

Ta rất buồn khi anh ấy không còn cưỡi ngựa được nữa, nhưng rồi ta lại nghĩ, khoảng thời gian này ngày nào cũng có người chết, anh ấy giữ được mạng như vậy cũng là may lắm rồi, anh ấy vẫn còn hai tay, chẳng phải vẫn bện được những con mèo con thỏ hay sao?”

Triển Chiêu gật đầu: “Đúng vậy, giữ được mạng trên chiến trường là rất khó!”
“Nhưng mà, cuối cùng anh ấy vẫn chết!” Đinh Nguyệt Hoa thở dài: “Anh ấy biết mình vĩnh viễn không cưỡi ngựa được nữa, ngay trong đêm đó đã đập vỡ bát thuốc, lấy một mảnh vỡ cắt đứt mạch máu, và chết.” Giọng điệu của cô bỗng nhiên trở nên lạnh như băng, tựa hồ đang nhớ lại khung cảnh máu me ấy.
Triển Chiêu nhịn không được mà nắm lấy tay cô, tay cô có hơi lạnh, lại còn có chút run rẩy: “Chiến tranh kết thúc, cha mẹ anh ấy nghìn dặm xa xôi chạy đến đây, nhưng trước mộ anh ấy đã xanh cỏ từ lâu.

Cha mẹ anh ấy khóc rất thương tâm, cha ta không muốn để người nhà anh ấy biết anh ấy tự sát nên đã bảo với họ rằng anh ấy hy sinh trên sa trường.

Cha mẹ anh ấy bảo, miễn là anh ấy còn sống, dẫu có nằm liệt giường cũng được! Họ không biết, anh ấy…” Cô không nói được nữa.
Triển Chiêu khẽ siết chặt tay cô: “Qua cả rồi, đừng suy nghĩ nữa.”
Đinh Nguyệt Hoa gượng cười: “Ta biết.

Ta vẫn luôn nhớ sau khi cha tiễn họ về, cha đã nói với bọn ta một câu, cha bảo, dù gặp phải chuyện đau lòng đến mức nào cũng phải nhớ tính mạng là thứ quan trọng nhất, trừ phi là chuyện phải trái đúng sai, quốc gia đại nghĩa, còn không, tuyệt đối không được xem thường sinh tử!”
Triển Chiêu gật đầu: “Đinh bá phụ nói rất đúng.”
Đinh Nguyệt Hoa tức giận nói: “Hôm nay nhìn thấy Vân Tiêu chưởng môn ta đã sốt ruột lắm rồi, thế mà còn gặp Khưu cô nương ở đó đòi sống đòi chết chỉ vì mấy câu khốn nạn của gã kia, bởi vậy ta mới không kìm nén được cơn giận của mình.”
Triển Chiêu tốt tính lắc đầu cười: “Không sao đâu, đợi cô ấy bình tĩnh hơn rồi chúng ta đến trò chuyện với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ thông suốt thôi.”
Đinh Nguyệt Hoa ngẫm ngợi, đột nhiên mỉm cười, dò hỏi: “Cũng được, nhưng mà, huynh có cảm thấy ta không những nóng tính mà còn rất hung dữ không?”
Triển Chiêu mỉm cười: “Không có, sao cô lại nghĩ như vậy?”
Đinh Nguyệt Hoa tiu nghỉu cúi đầu: “Huynh không cần gạt ta đâu, chắc chắn là huynh cảm thấy như thế rồi.”
Triển Chiêu cười khẽ: “Bao giờ chứ?”
Thấy Đinh Nguyệt Hoa vẫn ủ rũ, hắn ngẫm ngợi một thoáng, đoạn đặt tay lên vai cô, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Nguyệt Hoa, Triển mỗ chưa bao giờ lừa gạt ai, huống chi là cô, ở trong lòng Triển mỗ, Nguyệt Hoa… “
“Triển đại nhân!” Ai đó vừa hô lớn vừa tiến vào.
Đinh Nguyệt Hoa nghe vậy liền quay đầu lại, không hề nghe thấy Triển Chiêu đang nói gì, chỉ nghe người nọ cuống quýt hô: “Triển đại nhân, đã tìm được hành tung của Hoa Hồ Điệp rồi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi